Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 951: Cố Khuynh Thành

Đường Kim?
ầ ề ấ ế ằ ể ằ ể ốVân Hạo vừa phun ra một cái tên thì tinh thần mọi người đều đại chấn, phải biết rằng hiện tại thanh danh của Đường Kim trong Tiên Môn là vô cùng hiển hách, chỉ bằng cử động diệt môn cả Cửu Hoa Sơn cũng đủ để vô số cao thủ Tiên Môn nghe danh đã sợ vỡ mật.
Nhất thời tất cả mọi người đều nhìn về hướng nam tử kia mà không dám nhìn vào mỹ nữ tuyệt sắc trong lòng hắn nữa, lúc này rõ ràng thứ hấp dẫn ánh mắt của mọi người không còn là mỹ nữ nữa.
-không sai, ta chính là Đường Kim, Vũ Tuyết tỷ tỷ đang có việc bận nên không tới đây được, ta tới trước để giúp các người giải quyết phiền toái. – thanh âm hời hợt truyền vào trong tai mọi người nhất thời đã đem hai tên hộ pháp của Thiên Vân Tông và 4 cha con Đỗ Trung Thiên đánh xuống mười tám tầng địa ngục, còn người của Vân Môn thì cuồng hỉ không thôi.
Đại tiểu thư cư nhiên còn có quan hệ như vậy với Đường Kim? Người người vừa hưng phấn đồng thời vừa cảm thấy nghi hoặc, bỏi vì bọn họ thậm chí mãi đến tận bây giờ mới biết được tin này.
Quan hệ của Vân Vũ Tuyết và Đường Kim kì thực khá là bí mật, trong Vân Môn cũng chỉ có vài người biết chuyện, người ngoài căn bản là không biết.
Lúc này đến cả tam hộ pháp cũng nghiến răng nghiến lợi với Đỗ Trung Thiên:
-Sao lại thế này? Vân Môn sao lại có quan hệ với Đường Kim?
-Ta cũng không biết a. – Đỗ Trung Thiên mặt như đưa đám, nếu hắn biết Vân Môn có chỗ dựa là Đường Kim thì có cho hắn uống thuốc liều cũng không dám vác mặt tới đây gây sự.
Cặp nam nữ vừa xuất hiện tất nhiên là Đường Kim và Tống Ngọc Đan, chỉ là vừa quét mắt nhìn bốn phía một cái, Đường Kim liền âm thầm cảm khái, nơi khỉ ho cò gáy này đến một cao thủ cũng không có, muốn giải quyết bọn họ căn bản là không cần dùng đến khí lực.
-Ta nói mấy người các ngươi không thể truy cầu thứ gì cao sang hơn được sao? Cướp mỹ nữ cũng không phải cướp như các ngươi, nếu không thể cướp được người như Ngọc Mỹ Nhân đây thì ít nhất cũng phải đánh chủ ý lên mỹ nữ như Vũ Tuyết tỷ tỷ chứ? Hai nữ hài tử kia bình thường như thế mà các ngươi cũng muốn cướp sao? – Đường Kim lắc đầu nói làm Vân Thải và Vân Hà có chút buồn bực, dung mạo của các nàng rõ ràng là không tệ a/
Chỉ là nhìn Tống Ngọc Đan một cái các nàng liền không còn lời nào để nói, hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, không thể nào so sánh được.
-Đường Kim, nếu như Vân Môn và ngươi đã có quan hệ với nhau thì Thiên Vân Tông chúng ta sẽ dừng tay tại đây, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng! – tên tứ hộ pháp luôn giữ im lặng lúc này bỗng lên tiếng, thanh âm của hắn không âm trầm nhưng lại có chút khàn khàn, chẳng dễ nghe chút nào.
Đường Kim trừng mắt nhìn tứ hộ pháp, dường như có chút kinh ngạc, nửa ngày sau mới thốt lên một câu:
-Ngươi nói như cắn vào đít ấy!
-Phụt! – Vân Thải yêu kiều bật cười.
-Ai da, mỹ nữ dáng người hơi lép kia, đừng cười chứ! – Đường Kim quay đầu nhìn Vân Thải, bộ dáng vô cùng nghiêm túc:
-Não tàn cũng là một loại tàn tật, chúng ta nên thương sót người ta, không được cười người ta đâu.
-Phụt! – lần này đến cả Vân Hà cũng không nhịn được phải phì cười.
-Mỹ nữ mà không có lòng thương người gọi là đẹp người nhưng xấu nết đó. – Đường Kim cảm khái một câu, kì thực hai nàng này cũng tạm coi là mỹ nữ, đương nhiên so với tiêu chuẩn của Đường Kim thì vẫn còn kém xa, không nói ai khác, chỉ cần Judy cũng đủ để hơn các nàng vô số lần, mà dáng người kia của Judy cũng đủ để hai nàng này phải tự ti tới mức đâm đầu vào tường.
-Ý? Sao ta lại nhớ đến đóa bách hợp chết tiệt kia rồi? – Đường Kim đột nhiên phiền muộn, hắn nhìn Tống Ngọc Đan bên cạnh một cái:
-Ngọc Mỹ Nhân, nàng nói xem nên xử lí mấy tên này thế nào đây?
-Giết chứ sao nữa. – Tống Ngọc Đan hời hợt nói.
Thân làm nữ nhân Tống Ngọc Đan càng thống hận hành vi cường hành làm nhục nữ nhân này, chính vì thế nàng vừa ra tay liền muốn giết sạch 6 tên gia hỏa này, không chút lưu tình.
-Thân ái, ta đương nhiên biết bọn chúng tội đáng muôn chết, nhưng vấn đề là giết như thế nào a? chúng ta từ xa xôi lặn lội tới tận đây nếu chỉ đơn giản đem chúng giết như vậy không phải là rất lãng phí sao? – Đường Kim tỏ ra khó xử :
-Ta nghĩ là chúng ta nên dùng phương pháp gì hay hay một chút thì hơn.
Cuộc nói chuyện của hai người làm hai hộ pháp của Thiên Vân Tông và bốn cha con họ Đỗ mặt tái mét, còn mọi người của Vân Môn thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng sau đó lại cảm thấy có chút cổ quái, đệ đệ kết nghĩ của đại tiểu thư hình như có chút không được bình thường cho lắm, giết người cũng muốn tìm cách gì hay hay, lẽ nào tâm lí hắn có vấn đề?
Đúng vào lúc này Vân Thất đột nhiên dè dặt lên tiếng:
-Đường thiếu gia, bốn cha con Đỗ gia giết cũng không sao, nhưng hai vị này là hộ pháp của Thiên Vân Tông, giết bọn họ có khi Thiên Vân Tông sẽ tới báo thù.
-Thiên Vân Tông? – Đường Kim nhìn Tống Ngọc Đan:
-Ngọc Mỹ Nhân, Thiên Vân Tông là thứ gì thế?
-Chỉ là một tiểu môn phái bất nhập lưu mà thôi. – Tống Ngọc Đan hời hợt đáp.
-À, hay là chúng ta tới diệt luôn cả Thiên Vân Tông đi? – Đường Kim cũng tùy ý hỏi.
-Cũng được. – Tống Ngọc Đan tùy tiện đáp.
Bốn phía mọi người đều trừng mắt há mồm hai vị này coi diệt môn như ăn tết sao? Nói diệt là diệt, cũng thật quá nhẹ nhàng đi.
-Ngọc Mỹ Nhân, nàng biết Thiên Vân Tông ở đâu không? – Đường Kim hỏi.
-Biết. – Tống Ngọc Đan gật đầu.
-Vậy thì không cần giữ lại bọn chúng nữa. – Đường Kim lẩm bẩm một câu:
-Ngươi của Thiên Vân Tông có lẽ cũng không ít, tới đó rồi tìm vài tên gia hỏa đùa giỡn cũng không muộn.
-Ưạ…a….a….
Đường Kim vừa dứt lời thì 6 người kia lập tức lần lượt hét lên thảm thiết rồi tự bóp cổ mình, vài giây sau cả đám đều thất khiếu chảy máu, lăn quay ra đất chết.
Sịt….
Mọi người của Vân Môn hít sâu một ngụm lãnh khí, đệ đệ kết nghĩa của đại tiểu thư quả là danh bất hư truyền, giết người không chớp mắt, chẳng trách hắn lại thích diệt môn người ta như thế.
-Ngọc Mỹ Nhân, chúng ta tới Thiên Vân Tông đi. – Đường Kim cười thật tươi một cái, diệt môn Thiên Vân Tông hoàn toàn không phải là hắn nhất thời nóng máu hay sĩ gái, mà đây chính là phong cách làm việc của Đường Kim, hắn không muốn giữ lại hậu hoạn, nếu đã tới đây thì phải giải quyết tận gốc chuyện này.
-Ừm. – Tống Ngọc Đan khẽ gật đầu, đối với nàng thì Thiên Vân Tông kia tự nhiên cũng chẳng đáng để nhắc tới.
Đúng vào lúc này một thanh âm từ bên ngoài truyền vào:
-Không dám phiền hai vị đại giá quang lâm tới Thiên Vân Tông.
Vừa dứt lời thì một bóng người từ bên ngoài tiến vào, là một thanh niên nam tử áo trắng, nhìn bề ngoài chỉ khoảng 25 26 tuổi, thân hình cao cao, tướng mạo anh tuấn,chỉ là quá mức anh tuấn lại có chút giống nữ nhân.
-Tại hạ là tông chủ Thiên Vân Tông Cố Khuynh Thành, bái kiến Đường Môn chủ, bái kiến Tống tiên tử. – nam tư áo trắng kia khẽ ôm quyền, tuy rằng khách khí nhưng vẫn bảo trì phong độ của bản thân, không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh.
-Cố Khuynh Thành? – Đường Kim trừng mắt nhìn nam tử áo trắng:
-Haiz, ngươi là nam hay nữ hay là cú có gai vậy?
Cả đám người đều ngẩn ra, Tống Ngọc Đan cũng có chút cạn lời, tên gia hỏa này mở miệng ra hỏi là đã tực tiếp công kích đến bản thân người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận