Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1010: Hắn là vị hôn phu của ta

Đó là một nam sinh tướng mạo cũng không phải là đặc biệt xuất chúng, ít nhất thì không ít người ở đây đều tự cảm thấy bản thân đẹp trai hơn nam sinh kia, bất quá trên người hắn lại có một cỗ khí chất rất đặc biệt, khí chất đó mờ mờ có chút tương tự với khí chất trên người Tần Thủy Dao, nhưng sau đó mọi người lại cảm thấy có chút hoang đường, làm sao nam nhân kia có thể tương tự như đệ nhất hoa khôi của đại học Yến Kinh được chứ?
Nhưng rõ ràng là tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy nam sinh kia thật là nhức mắt, không chỉ là vì Tần Thủy Dao đang đi về phía hắn mà còn là vì tất cả mọi người ở đây đều mặc quân phục , chỉ có tên gia hỏa kia là một thân thường phục nhàn nhã.
Trong quân doanh toàn màu xanh này nếu như áo cộc tay của tên gia hỏa kia đổi thành màu đỏ thì thật đúng với câu mọto điểm đỏ giữa bạt ngàn rừng xanh.
Đến cả một vài giáo quan cũng cảm thấy khó hiểu, không biết tên gia hỏa kia từ đâu chui ra, lẽ nào hắn cũng tới đây tham gia quân huấn nhưng lúc trước điểm danh cũng không thấy thiếu người a.
Đang lúc mọi người cảm thấy tò mò thì Tần Thủy Dao đã đi ra khỏi thao trường, xuất hiện trước mặt nam sinh kia.
-Đường Kim chết bầm, ngươi tới đây làm gì? – trong ngữ khí của Tần Thủy Dao vừa có chút vui vẻ vừa có chút buồn bực.
- Cô bé ngốc, ta tới để xem có ai bắt nạt cô không. – nam sinh vừa mới xuất hiện một cách quỷ dị chính là Đường Kim, hắn quét mắt nhìn bốn phía một cái, khẽ cau mày nói:
-Đây là nơi khỉ ho cò gáy nào thế, may mà ta không tới đây học, đỡ phải tới một chỗ rách nát thế này học quân sự.
-Hừ, ngươi thi không đỗ lại còn chém. – Tần Thủy Dao yêu kiều hừ một cái:
-Yên tâm đi, không ai bắt nạt ta hết, ta không khi dễ người khác đã là may rồi, bất quá bây giờ ta còn chưa có tâm tình đi làm việc đó.
- Cô bé ngốc, làm người phải điệu thấp một chút, tuy rằng bây giờ cô đã rất lợi hại rồi, nhưng ở chốn kinh thành ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây, hơn nữa còn có một tên sát thủ tàng hình nữa, ta vẫn chưa tìm được tên vương bát đản kia, cô tốt nhất nên cẩn thận một chút, đừng có cho rằng mình đã là thiên hạ vô địch. – Đường Kim bày ra một bộ dáng ân cần dạy dỗ:
-Cô nên học theo ta này, ở đại học Thiên Nam ta lúc nào cũng rất điệu thấp.
-Hừ, ngươi lòe ai? Cho dù ta không ở đó cũng biết nguuơi nhất định sẽ không bao giờ chịu điệu thấp. – Tần Thủy Dao khẽ hừ một tiếng:
-Chỉ có lúc ngươi trốn ở nơi nào đó hú hí cùng nữ nhân ngươi mới chịu điệu thấp thôi.
- Cô bé ngốc, ta điệu thấp như thế nào cô không hiểu đâu. – Đường Kim cười hì hì rồi lại hỏi ngược lại:
-Thực không có ai khi dễ cô cũng không có ai tới tìm phiền toái sao?
-không có. – Tần Thủy Dao kiêu ngạo ngẩng cao đầu:
- ĐƯỜNG KIM chết bầm, ta nói cho ngươi biết, bây giờ ta rất được hoan nghênh, khắp đại học Yến Kinh không ai là không biết ta, đệ nhất hoa khôi của trường.
Đường Kim nhất thời có chút cạn lời, việc này hắn thực không biết, mối tới mấy ngày mà nàng đã ngồi lên bảo tọa đệ nhất hoa khôi của đại học Yến Kinh rồi sao?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì điều đó cũng hoàn toàn là bình thường, Tần Thủy Dao bây giờ bất luận là dung mạo hay khí chất đều hoàn toàn có thể sánh vai với Thất sắc hoa, trừ khi là trong đại học Yến Kinh cũng có một trong Thất sắc hoa ra, nếu không thì ai có thể tranh phong với nàng?
-Cô bé ngốc, làm thế quá là điệu cao rồi. – Đường Kim cuốu cùng vẫn là cảm khái một câu:
-Tóm lại là nơi đây là kinh thành, không phải Ninh Sơn, cô nên cẩn thận một chút.
-Này, Đường Kim chết bầm, ngươi từ lúc nào trở nên quan tâm ta như vậy? – Tần Thủy Dao lại hừ một tiếng:
-Lúc ở Ninh Sơn cũng chẳng thấy ngươi đoái hoài gì đến người ta.
- Cô bé ngốc, cái này gọi là xưa khác với nay, ở Ninh Sơn tự hiên sẽ không ai dám làm gì cô rồi, nơi này thì không chắc. – Đường Kim cười hì hì:
-Hơn nữa cô cũng là đại diện của ta ở kinh thành, ở đây ta là người có thân phận, đừng làm mất mặt ta đó nha.
-Sùy... Chỉ bằng ngươi cũng đòi có thân phận, thân phận sắc lang thì có. – Tần Thủy Dao khẽ bĩu môi:
-Lại còn lo ta làm ngươi mất mặt nưa, bây giờ ngươi mới làm ta mất mặt ấy, đừng để người khác biết ngươi là vị hôn phu của ta.
-Được rồi, ta cũng không muốn ở lại nơi quái quỷ này, nếu không có ai khi dễ cô thì thôi, ta đi đây. – Đường Kim vươn vai lười biếng một cá liền quay người rời đi, biến mất khỏi tầm mắt của Tần Thủy Dao.
-Sắc lang chết tiệt, lần nào cũng nói được vài câu là mất hút, ngươi bận đến như vậy sao? – Tần Thủy Dao lẩm bẩm mộ câu rồi quay người trở lại đội ngũ.
-Nghỉ!
-Nghỉ tại chỗ.
Giáo quan vừa phát ra khẩu lệnh thì mọi người căn bản đều ngồi bệt xuống đất, Tần Thủy Dao cũng không ngoại lệ, nàng ngồi cùng với mấy nữ sinh của khoa vật lí.
-Tần Thủy Dao, vừa rồi là ai thế? – có nữ sinh tò mò hỏi.
Nàng vừa hỏi như vậy lập tức có mấy chục cặp mắt tập trung lên người Tần Thủy Dao, có cả vài giáo quan cũng nhịn không được lắng tai muốn nghe, rõ ràng mọi người đều muốn biết tên gia hỏa đột nhiên xuất hiện sau đó cũng rất nhanh đã biến mất kia có quan hệ gì với Tần Thủy Dao.
Tần Thủy Dao còn chưa kịp đáp thì một nữ sinh khác đã truy vấn
-Tần Thủy Dao, đó có phải là bạn trai cậu không?
-không phải. – Tần Thủy Dao trả lời rất nhanh.
Câu trả lời này của nàng làm không ít nam sinh thở phào một hơi, không phải bạn trai là tốt, không phải bạn trai nói lên bọn họ vẫn còn cơ hội, tuy nói là cơ hội nhỏ nhoi nhưng mà có còn hơn không.
-Vậy hắn là gì với cậu. - lại một nữ sinh nữa hỏi.
Tần Thủy Dao đưa mắt nhìn bốn phía một cái rồi đột nhiên khẽ cười một tiếng, dùng thanh âm khá là kì dị nói:
-Hắn là vị hôn phu của ta.
-a!
-Cái gì??
-vị hôn phu?
-ta không nghe nhầm chứ?
...
Bốn phía nhất thời trở nên nháo nhào, vừa rồi mấy nam sinh vừa thở phào một hơi lập tức chuyển thành bi phẫn, vị hoa khôi tân tấn của đại học Yến Kinh vậy mà đã có vị hôn phu? Thật quá là đả kích người khác mà.
Lúc trước những nam sinh còn tưởng rằng mình vẫn còn 0,0001 phần trăm cơ hội, thì bây giờ chỉ cảm thấy trước mặt là một phiến hắc ám tối đen như mực, thật không có thiên lí, hoa khôi đã có chủ cmnr....
Đến cả nhiều nữ sinh cũng cảm thấy kinh ngạc, Tần Thủy Dao mới 19 tuổi a, đây lẽ nào là hôn ước được định từ nhỏ
Có nữ sinh tình tình bát quái nghĩ cái gì lập tức hỏi cái đó:
-Tần Thủy Dao, đólà vị hôn phu thật sao? Không phải là loại hôn ước định từ nhỏ chứ?
-Đún vậy, chúng ta mới một tuổi đã đính hôn rồi. – Tần Thủy Dao thật thà đáp.
Chỉ là nàng vừa nói như vậy nhất thời liền làm vô số nam sinh hai mắt phát sáng, đính hôn từ nhỏ cũng chẳng sao, chẳng phải trong phim toàn cặp đôi đính hôn từ nhỏ sau đó nữ chính lớn lên đều bị người khác cướp mất đó sao?
Nghĩ đến tên gia hỏa tướng mạo không ăn thua kia, cả đám người bắt đầu cảm thấy tự tin hơn rất nhiều, sẽ có một ngày đám trai nghèo bọn họ có thể nghịch thiên cướp được tiểu thư về, trở thành nam chính như trong phim!
Bạn cần đăng nhập để bình luận