Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 770: Người biết ngươi rất nhiều sao?

-Các nàng xác thực là rất thông minh.chỉ là hiện tại các nàng chẳng qua mới chỉ vừa nhập môn mà thôi. – mỹ phụ cung trang nói, ngữ khí của nàng không thể che giấu nổi vẻ hưng phấn và kiêu ngạo:
-Ta cần đưa bọn chúng về điện, ta tin rằng với tư chất của các nàng, nhanh thì một năm, chậm thì ba năm, độn thuật của các nàng sẽ tu luyện tới đại thành.
-Cha nuôi, lâu nhất là ba năm sau chúng ta sẽ quay về tìm người! – bốn tiểu nha đầu cùng nhảy ra:
-Sư phụ có chuyện muốn nói với người, chúng ta đi chơi với mẹ nuôi một lát đây!
Vừa nói bốn tiểu nha đầu vừa biến mất, trên đỉnh Ninh Sơn chỉ còn lại Đường Kim và mỹ phụ cung trang.
-Nghe nói ngươi tìm ta có việc? – Đường Kim nhìn mỹ phụ cung trang, nhàn nhạt nói. Đối với nữ nhân này hắn vẫn cảm thấy có chút bất mãn, nhưng cũng không tính là thù hận gì.
-Chính thức giới thiệu một chút, ta là Nam Cung Nguyệt tới từ Vô Song Điện. – mỹ phụ cung trang khẽ gật đầu một cái:
-Ngươi giúp ta tìm được đồ đệ tốt, cho dù các nàng là con gái nuôi của ngươi, đối với các nàng mà nói thì đây cũng là một cơ duyên, nhưng ta vẫn sẽ thừa nhận nhân tình của ngươi, sau này nếu gặp phải chuyện gì không thể giải quyết, có thể báo tên của ta ra!
Mỹ phụ cung trang tự xưng là Nam Cung Nguyệt này móc từ trong người ra một miếng ngọc bội đưa cho Đường Kim:
-Miếng ngọc bội này có thể đại biểu thân phận của ta, chỉ cần ngươi lấy nói ra, người biết ta nhất định sẽ cho ngươi mặt mũi, ngoài ra chỉ cần người truyền chân khí vào trong miếng ngọc bội này thì nó sẽ hiện ra một tấm bản đồ, ngươi có thể dựa vào bản đồ này để đi tới Vô Song Điện.
-Ngươi biết ngươi rất nhiều sao? – Đường Kim cũng không cự tuyệt miếng ngọc bội này, chỉ là lúc nhận lấy nó thì hắn vẫn tùy tiện hỏi một câu, trong lòng thì đang thầm nhủ, quả đúng là nữ nhân ngốc, bị hắn đào cho cái hố lớn thế mà vẫn vui vẻ nhảy vào, đợi bốn tiểu ma nữ kia về tới Vô Song Điện cũng chính là lúc nàng phải khóc rồi, hehe.
Càng làm Đường Kim cao hứng hơn là sau này một đoạn thời gian rất dài hắn sẽ tạm thời thoát khỏi ma chưởng của bốn tiểu ma nữ kia, đây tuyệt đối là một tin tức tốt a.
-Với những người ngươi tiếp xúc trước mắt, có lẽ không có mấy người biết ta cả. – đáp án của Nam Cung Nguyệt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đường Kim.
Hắn nhìn Nam Cung Nguyệt, nhất thời có chút buồn bực nói:
-Nói như vậy thì miếng ngọc bội này không có tác dụng gì ?
-Nhất định sẽ có một ngày nó có tác dụng. – Nam Cung Nguyệt nhàn nhạt nói:
ấ ấ Á ề ế ố-Ngoài ra mấy năm này, ta có khả năng sẽ dành tất cả thời gian của mình trên người Khả Ái Lanh Lợi, còn về Băng Sương các nàng thì giao cho ngươi chiếu cố vậy.
-Ờ, cái này không thành vấn đề. – Đường Kim một lời đáp ứng.
-Nói thật lòng, ta khá là cảm thấy hứng thú với ngươi, trên người ngươi có lẽ có một vài bí mật, nhưng mà bây giờ ta không có thời gian tìm hiểu bí mật của ngươi. – Nam Cung Nguyệt dùng ánh mắt đầy kì dị nhìn Đường Kim:
-Những gì ta muốn nói chỉ có bấy nhiêu thôi, bây giờ ta muốn đem Khả Ái Lanh Lợi rời đi, không ngoài ý muốn thì ba năm sau các ngươi sẽ được trùng phùng.
Nam Cung Nguyệt vừa dứt lời thì liền lóe lên một cái, vài phút sau nàng đã đem Khả Ái Lanh Lợi cùng rời đi.
-Bốn tiểu tai họa chuyên hố cha nuôi cuối cùng cũng đi hố sư phụ của các nàng rồi…hê hê hê… - Đường Kim mừng thầm trong lòng, sau đó hắn lắc mình một cái trở lại biệt thự.
Mấy người Kiều An An tất nhiên là vẫn còn ở đó, vành mắt Diệp Tiểu Mạn có chút đỏ lên, hiển nhiên là không nỡ rời xa con gái mình.
-Chồng, vị sư phụ kia của Khả Ái Lanh Lợi là ai thế? Các nàng cứ như vậy mà đi theo cô ta sẽ không có việc gì chứ? – Kiều An An có chút lo lắng, dù sau thì lần này mọi chuyện cũng tới quá đột xuất.
-Yên tâm đi, bốn tiểu nha đầu kia dù có đi tới đâu cũng sẽ không có chuyện gì được đâu, trước giờ chỉ có các nàng gây tai họa cho người khác chứ đã có ai làm hại được các nàng chưa? – Đường Kim hoàn toàn không chút lo lắng:
-Ờ, chỉ là các nàng đi như vậy, nơi này lại thiếu mất vài bảo tiêu rồi.
Cả đám người đều nghĩ như thế, cho dù Diệp Tiểu Mạn có chút không nỡ rời xa con hay Kiều An An vừa nãy còn có chút lo lắng thì sau khi nghe Đường Kim phân tích, mọi người đều cảm thấy không có gì phải lo lắng nữa, bốn tỷ muội Khả Ái Lanh Lợi đúng thật là rất giỏi gài người ta, nếu ai muốn bắt nạt các nàng thì sợ rằng quá nửa là sẽ bị các nàng bắt nạt cho càng thảm hơn.
-Mọi người yên tâm đi, bốn người các nàng vừa thông minh vừa lợi hại, không ai bắt nạt được các nàng đâu. – Diệp Tử Vận lúc này cũng lên tiếng, cuối cùng nàng còn than nhẹ một tiếng:
-Chỉ là đột nhiên không có bọn nhỏ, đúng là có chút không quen.
Cả đám người đều không kìm được gật đầu, không có bốn tiểu nha đầu chạy đi chạy lại trên núi, trong thời gian ngắn sợ rằng mọi người đều cảm thấy khó thích ứng, ít nhất thì trong lòng cũng thấy thiếu đi thứ gì đó.
Đường Kim thì là nghĩ rằng mình sẽ rất thích ứng, bốn tiểu ma nữ chuyên làm bóng đèn kia rời đi, đối với hắn mà nói tuyệt đối là một chuyện tốt.
-Tử Vận, Thất tiên nữ, ta còn có chút việc, đợi ta giải quyết xong sẽ quay về tìm các nàng. – Đường Kim phân phó một câu rồi nhanh chóng rời đi, một lần nữa trở lại khách sạn Anh Túc, phòng số 1622.
-Chàng nhanh như vậy đã về rồi à? – Băng Di có chút kinh hỉ, hiển nhiên là nàng không nghĩ tới Đường Kim lại về nhanh như vậy, lúc này nàng vẫn đang nằm trên giường chưa có dậy.
-Chỉ là một chút chuyện, giải quyết tí là xong! – Đường Kim tùy tiện đáp, trong lòng thì đang thầm nghĩ, Hiểu Hiểu vẫn chưa tìm thấy hai người kia sao?
Cho dù đối với hắn mà nói, hai con cá lọt lưới của Độc tông kia cũng không phải là vấn đề gì lớn, nhưng hắn vẫn muốn nhanh chóng giải quyết, coi như dứt điểm chuyện này. Sau này hắn không cần phải lãng phí thời gian trên người mấy tên tép riu của Độc tông nữa.
Cũng không biết là Hiểu Hiểu tự xưng là không gì không biết kia có biết suy nghĩ của Đường Kim lúc này không mà hắn đang nghĩ về chuyện này thì nàng đã gọi điện tới, người hắn muốn tìm nàng đã tìm được một người, người này đích thực là ở kinh thành.
-Chàng lại phải đi sao? – đợi Đường Kim cúp máy, Băng Di có chút bất an hỏi một câu.
-Nàng biết Phan Đức Quang không? – Đường Kim không trả lời câu hỏi của Băng Di mà hỏi lại nàng một câu.
-Phan Đức Quang? Làm bên bất động sản sao? – Băng Di tìm kiếm trong đầu một lát rồi hỏi lại.
-Ờ, chính là hắn. – Đường Kim gật đầu.
-Biết, nhưng mà cũng không quen thân lắm, có chuyện gì thế? – Băng Di có chút mê hoặc.
-Dậy đi, chúng ta cùng nhau tới bái phỏng hắn một chút. – Đường Kim nhìn Băng Di, một tay luồn vào trong chăn:
-Muốn ta giúp nàng mặt quần áo không?
-Ưm… - Băng Di khẽ phát ra một tiếng rên tiêu hồn, nàng lắc đầu:
-Để ta tự mình mặc đi, chàng còn không biết ta để quần áo ở đâu nữa!
Băng Di vừa nói vừa lật chăn ra rồi ngồi dậy, không hề che thân lại, cứ thế đi thẳng xuống giường, chỉ là lúc vừa bước xuống giường thì nàng khẽ nhăn mày một cái, địa phương kia khẽ truyền tới cảm giác đau đớn làm nàng có chút không thích ứng.
Mười phút sau Băng Di đã ăn mặc chỉnh tề và đang ôm tay Đường Kim đi ra ngoài, hai vừa mới xuất hiện thì đã hấp dẫn ánh mắt của vô số người, trong mắt mỗi người đều khó dấu được vẻ kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận