Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1162: chỉ bằng ngươi?

-Đường Kim, ta thưởng thức người can đảm, nhưng không thưởng thức kẻ không biết tự lượng sức mình, vốn tưởng rằng ngươi là loại thứ nhất nhưng hiện tại ta phát hiện ngươi là một kẻ cuồng vọng. – Thẩm Thiên Vấn thần sắc có chút âm lãnh:
-Ta ngược lạ muốn xem thử ngươi làm thế nào để giết Khổng Tử Thu.
-Ta thường thức người có bản lĩnh ,nhưng không thường thức kẻ tự cho mình là có bản lĩnh, vốn ta tưởng ngươi là loại thứ nhất, nhưng xem ra ngươi cũng xoàng xoàng mà thôi. – Đường Kim lắc đầu khinh bỉ:
-Uổng cho ta tưởng ngươi lợi hại thế nào, thế mà ngươi còn không biết ta đã giết Khổng Tử Thu rồi sao.
-Cái gì? – Thẩm Thiên Vấn khẽ biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Khổng Tử Thu, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác bất hảo.
-Đó là nói nhăng nói cuội, Khổng Tử Thu ta đang sinh long hoạt hổ thế này, ngươi giết ta lúc nào? Đường Kim, ngươi chẳng qua cũng thế… - Khổng Tử Thu càng là trực tiếp chế giễu, chỉ là còn chưa dứt lời thì hắn đột nhiên cảm giác như bị thứ gì bóp lấy cổ, sau đó bàn tay nhịn không được tự nắm lấy yết hầu mình, một lời cũng không nói ra được nữa,chỉ có thể phát ra từng tiếng kêu đau đớn:
-Ặc…ặc…ựa..khục….
Thần sắc Khổng Tử Thu vô cùng thống khổ khuôn mặt thanh tú vì đau đớn kịch liệt mà bắt đầu trở nên vặn vẹo, một giây sau hắn đã ngã lăn xuống đất.
Thẩm Thiên Vấn biến sắc, vội vàng vương tay định đỡ lấy Khổng Tử Thu ,nhưng đúng vào lúc này thanh âm lười biếng của Đường Kim lại vang lên:
-Không muốn chết thì tốt nhất đừng động vào hắn.
Cánh tay sắp đụng vào người Khổng Tử Thu của Thẩm Thiên Vấn phút chốc rụt lại giống như bị rắn độc cắn, nếu như là mấy phút trước thì lời của Đường Kim hắn hoàn toàn không thèm đặt trong lòng, nhưng bây giờ hắn không thể không cẩn thận được.
-a… - Khổng Tử Thu hét lên thảm thiết, vừa hét hay tay vừa tự bóp cổ mình lăn lộn dưới đất.
-Đường Kim, ngươi rốt cuộc đã làm gì với hắn? – Thẩm Thiên Vấn lạnh giọng hỏi.
-ta không phải đã nói rồi sao? –Đường Kim nhún vai:
-Ta vừa mới giết hắn.
-ngươi hạ độc với hắn? – trên người Thẩm Thiên Vấn đột nhiên bùng lên một cỗ khí thể bàng bạc, ngữ khí dị thường phẫn nộ:
-Lập tức giải độc cho hắn, cứu sống hắn, bằng không ta sẽ giết ngươi.
-Người chết làm sao mà cứu được, hơn nữa cho dù có cứu được ta cũng không cứu. – Đường Kim phong khinh vân đạm nói:
-Còn về giết ta? Chỉ bằng ngươi sao?
Ngữ khí của Đường Kim tràn đầy vẻ khinh bỉ,điều này đã động nộ Thẩm Thiên Vấn, một cỗ lực lượng từ trong người hắn ào ào tuôn ra, nhưng long quyển phong cuốn về phía Đường Kim.
Thẩm Thiên Vấn phẫn nộ xuất thủ, khí thế cực kì kinh người, trong khoảnh khắc ấy Tống Ngọc Đan ở bên cạnh Đường Kim chỉ cảm thấy một loại cảm giác giáp mặt với tử vong, bởi vì nàng cũng nằm trong phạm vi công kích của Thẩm Thiên Vấn, mà nàng khẳng định không thể đỡ được một kích phẫn nộ của hắn.
Sau một kích đó, Thẩm Thiên Vấn thiên liền khoanh tăng đứng đó, trên mặt lộ ra vài phần âm lãnh, còn có cả vài phần khinh thường, một Kim Đan kỳ cỏn con mà dám diễu võ dương oai trước mặt hắn, nếu không nghiền nát tên tiểu tử kia thành tro bụi thì sau này truyền về tiên giới, sợ rằng hắn sẽ trở trành trò cười cho cả Tiên giới, đén lúc đó mọi người đều sẽ cười nhạo hắn, một Kim Đan kỳ tiểu tử cũng không đối phó nổi.
ở Tiên giới, thế giới do Tiên môn và tục giới tổ thành này đều bị gọi chung là phàm giới, đối vưới Tiên giới cao thủ thì bất luận là người bình thường hay là tu tiên giả ở phàm giới đều chỉ như con sâu cái kiến mà thôi, bọn hắn có thể thích làm gì thì làm, muốn gì thì muốn.
Từ nhỏ tới lớn, bọn hắn ,những người sinh ra và trưởng thành ở Tiên giới đều được tiên nhiễm vào đầu tư tưởng như vậy, cũng chính vì thế, mỗi người của Tiên giới đi tới nơi gọi là phàm giới này đều tỏ ra cao cao tại thượng, trong mắt họ dường như nói chuyện với phàm nhân vài câu cũng là một loại ân huệ.
Thế nên Thẩm Thiên Vấn mới cực kì phẫn nộ vì Đường Kim khinh thường mình, một con kiến ở phàm giới cư nhiên dám khinh thường hắn? cho dù hắn vốn có chút thưởng thức Đường Kim, nhưng thái độ của Đường Kim làm hắn không thể tiếp thụ được, để bảo vệ tôn nghiêm của Tiên giới, hắn nhất định phải nghiền Đường Kim thành tro bụi.
Thẩm Thiên Vấn lạnh lùng nhìn Đường Kim, trên mặt xuất hiện một tia đắc ý, còn có cả một tia tàn nhẫn, với tuổi hiện tại của hắn đã vượt qua ngưỡng của Nguyên Anh trung kì thì cho dù là ở Tiên giới cũng được xưng là thiên tài, hắn hoàn toàn có đủ tự tin giải quyết Đường Kim trong vòng 1 chiêu.Hắn tin một giây sau mình sẽ nhìn thấy tràng diện máu thịt tung bay, còn về nữ tử xinh đẹp Tống Ngọc Đan kia thì cứ coi như vật bồi táng cho Đường Kim đi.
Mặc dù với dung mạo và khí chất của Tống Ngọc Đan thì cho dù là ở Tiên giới cũng khó tìm được người xuất sắc hơn nàng, nhưng đối với tu tiên giả ở Tiên giới mà nói, một đạo lữ song tu hợp cách thì dung mạo không phải là quan trọng nhất, mà thứ quan trọng nhất là tư chất và tu vi của nàng, Tống Ngọc Đan chẳng qua mới chỉ có tu vi Kim Đan sơ kì, trong mắt Thẩm Thiên Vấn, nàng còn không bằng một nữ nhân xấu xí ở Tiên giới có tu vi Nguyên Anh kì.
Đương nhiên nếu Tống Ngọc Đan có tu vi Nguyên Anh kì thì dù là ở Tiên giới cũng sẽ có vô số cường giả muốn cướp đoạt nàng, thậm chí chỉ cần là Kim Đan đỉnh phong thôi cũng đãq có vô số người tranh nhau rồi, bất quá Kim Đan sơ kì cách Nguyên Anh quá xa, rất nhiều người cả đời đều không thể đột phá được.
Nhuwgn một giây sau sắc mặt Thẩm Thiên Vấn lại khẽ biến, vẻ đắc ý trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một thần sắc đầy khó tin, chỉ là vì hắn không nhìn thấy cảnh tưởng huyết nhục tứ tung như trong tưởng tượng mà đến cái bóng của Đường Kim cũng không thấy, Đường Kim biến mất trước mặt hắn không một dấu hiệu, với tu vi của hắn vậy mà không thể nào nhìn ra được chút manh mối gì.
-Chỉ bằng ngươi cũng đòi giết được ta sao? – thanh âm nhàn nhạt đột ngột vang lên.
Thẩm Thiên Vấn mạnh mẽ quay người lại liền thấy cách đó mây trăm mét, Đường Kim và Tống Ngọc Đan vô thanh vô thức xuất hiện, trên mặt Đường Kim vẻ khinh thường càng nồng đậm, trong mắt tràn đầy vẻ giễu cợt.
-Đường Kim, ngươi muốn tìm chết! – Thẩm Thiên Vấn phẫn nộ quát lớn, cổ tay khẽ lật một cái, một thanh phi kiếm dài khoảnh 3 thốn ( 10cm) lơ lửng trên lòng bàn tay hắn.
Một giây sau, thanh phi kiếm kia mang theo lực lượng khủng bố như lôi đình vạn dặm cấp tốc lao về phía Đường Kim, tiếng ma sát với gió rin rít vang lên, tốc độ của phi kiếm quá nhanh, nhanh đén mức Tống Ngọc Đan cũng không thể nào nhìn rõ quỹ tích của nó, chỉ sau một phần vạn giây nàng đã thấy thanh phi kiếm kia gần ngay trước mặt.
-A… - Một thanh âm vô cùng thảm thiết vang lên rồi vụt tắt, Khổng Tử Thu ở dưới đất đã không còn chút động tĩnh nhưng lúc này trên mặt Thẩm Thiên Vấn lại lộ ra một tia vui vẻ, bởi vì hắn đã nhìn thấy phi kiếm của mình xuyên qua thân thể Đường Kim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận