Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 597: Không cần nghỉ ngơi

Halter tướng quân, người có lực lượng vũ trang mạnh nhất ở thị trấn Takha đã bị tiêu diệt trong một đêm, cùng thời điểm đó thì ở một nơi cách đó vài chục cây số cùng có mọt nhóm vũ trang khác cũng bị tiêu diệt sạch sẽ, báo chí rất nhanh đã đưa tin về hai sự kiện trên, báo viết là cả hai nhóm vũ trang này đều có liên quan đến mấy vụ bắt cóc người Hoa. Chính tại lúc mà Hoa Hạ công bố số công nhân bị bắt cóc đã trở về an toàn thì trên diễn đàn quốc tế bắt đầu có nhiều người chỉ trích chính phủ Hoa Hạ tự ý phái quân đội tới xâm nhậm nước khác hơn nữa còn tiến hành đồ sát đẫm máu ở đó. Chính phủ Hoa Hạ tất nhiên là hoàn toàn phủ nhận điều này, những người bị bắt cóc sau
khi được hỏi thì đều nói là nước họ chỉ dùng một vài biện pháp hành động không vi phạm luật pháp quốc tế để giải cứu con tin, câu trả lời này làm càng nhiều người khẳng định là chính phủ Hoa Hạ đã dùng vũ lực để giải cứu con tin hơn nữa đã thành công.
Đối với những chỉ trích trên thì mọi người trong Đồ Long tiểu tổ đều không biết, mà có biết thì họ cũng chẳng quan tâm, mãi đến đêm hôm ấy họ mới về đến kinh thành, vừa tới nơi thì họ đã lập tức nhận được lệnh của Ninh Tâm Tĩnh để họ trước tiên nghỉ ngơi, sáng hôm sau sẽ hội hợp ở tổng bộ.
Đường Kim và Tống Oánh cùng về khách sạn Anh Túc phòng số 1622, trên máy bay Đường Kim đã ngủ mười mấy tiếng đồng hồ, bây giờ đương nhiên là hắn không buồn ngủ chút nào, ngược lại là Tống Oánh đã một đoạn thời gian dài không có ngủ, trên khuôn mặt baby tuyệt mỹ của nàng cuối cùng cũng đã xuất hiệm một ít dấu hiệu buồn ngủ.
-Oánh Oánh bảo bối, tối nay nàng nghỉ ngơi cho tốt đi. – Đường Kim đã phát hiện ra Tống Oánh có chút mệt, cho dù hắn rất mê luyến thân thể của nàng nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định tối nay để nàng nghỉ ngơi cho tốt.
-Ân! – Tống Oánh nở nụ cười ngọt ngào.
Tống Oánh thực sự là cũng có chút buồn ngủ rồi cho nên chỉ một lát sau nàng đã nằm trên giường và đi và mộng đẹp, Đường Kim ngồi bên cạnh nàng một lúc lâu cuối cùng hắn cũng cảm thấy đêm quá dài, không thể cứ như vậy ngồi hết một đêm được cho nên hắn lập tức đứng dậy rời đi.
Hắn cũng không có đi xa mà chỉ đi có vài bước và gõ cửa phòng số 1624 ở ngay sát vách.
Cửa mở ra, đập vào mắt hắn là một mỹ nữ nữ ăn mặc khá bảo thủ, nhìn khá là đoan trang, chính là Diệp Tử Vận. Vừa thấy Đường Kim thì trên mặt Diệp Tử Vận đã lộ rõ vẻ kinh hỉ:
-Chàng về rồi? Ta cứ tưởng chàng vẫn còn đang đi làm nhiệm vụ cơ. – Diệp Tử Vận vừa kéo Đường Kim vào phòng vừa nói.
-Vừa mới về, - Đường Kim nhẹ nhàng gật đầu, sau đó vô thức hỏi một câu:
-Tiêu Đại Nhi về nước chưa? Ta đi nước ngoài một chuyến cũng đã về rồi đấy.
-Chưa, Đại Nhi tiểu thư còn cần ở nước ngoài thêm một đoạn thời gian nữa. – Diệp Tử Vận nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó dùng một thanh âm cực kì ôn nhu nói:
-Muộn thế này rồi chàng có muốn đi tắm một chút rồi nghỉ ngơi không?
Vừa nó mặt nàng vừa khẽ ửng đỏ, rõ ràng là có chút xấu hổ ngại ngùng, bởi vì nàng rất rõ ràng cái gọi là “nghỉ ngơi” kia sợ rằng sẽ là một trận đại chiến trên giường.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tử Vận, Đường Kim không tự giác được lại nhớ tới phong cách điên cuồng khi ở trên giường của nàng, nhất thời một cỗ lửa nỏng từ trong lòng hắn bốc lên, một tay Đường Kim không tự giác được tự luồn vào trong ái nàng và mò lên bộ vị cao vút kia, vừa khẽ nhào nặn vừa nói:
-Tắm thì cần thiết…nhưng mà nghỉ ngơi thì không cần đâu….
Xoạc…
Tiếng vải rách đột nhiên vang lên, Đường Kim đột nhiên thô bạo xé tan y phục trên người Diệp Tử Vận, sau đó lập tức ôm nàng chạy vào phòng tắm…
Đêm hôm ấy Đường Kim không hề nghỉ ngơi.
9 giờ sáng hôm sau cả mười người trong Đồ Long tiểu tổ đều đã có mặt tại tổng bộ Ám Kiếm, nhưng mà trong mười người thì trừ Tống Oánh tâm tình vẫn không có gì biến đổi và Đường Kim nhìn bề ngoài thì tâm tình khá tốt ra thì nhưng người khác đều đâng cảm thấy vừa buồn bực vừa ức chế, hiển nhiên là họ vẫn đang canh cánh trong lòng về thất bại ngày hôm qua.
-Ta biết các người lần này thua rất oan uổng, nhưng mà không sao cả, dù sao thì lượt đấu này chúng ta cũng không có kế hoạch dành chiến thắng, ta tin là chúng ta nhất định sẽ dành chiến thắng ở lượt đấu cuối cùng. – Ninh Tâm Tĩnh cảm giác được rõ ràng tâm tình mọi người đang không tốt cho nên lập tức an ủi:
ấ ố ầ ấ ồ ấ ắ ổ ề-Tóm lại là các người đã làm rất tốt, lần thất bại vừa rồi không phải là các người không đủ xuất sắc mà chỉ là do chúng ta không có dùng thủ đoạn bỉ ổi như Tiềm Long mà thôi.
-Ninh giáo quan, lượt đấu thứ ba khi nào thì bắt đầu? – Đường Kim lúc này mới lên tiếng hỏi, tính qua một chút thì hắn rời khỏi Ninh Sơn cũng đã nửa tháng rồi, trong suốt nửa tháng này hắn dường như bị cắt đứt mọi liên hệ với phía Ninh Sơn, trong lòng hắn vẫn thỉnh thoảng nhớ mấy người ở Ninh Sơn, nếu không phải không muốn để cho người khác phát hiện hắn có thể thuấn di mấy ngàn dặm thì sợ rằng hắn đã không nhịn được mà quay về xem một chút rồi.
-Căn cứ tin tức mà chúng ta thu được thì khoảng nửa tiếng trước bên Tiềm Long đã hoàn thành xong nhiệm vụ, nếu không có gì thay đổi thì tối nay họ sẽ về tới kinh thành, còn về lượt đấu thứ ba thì chắc sẽ chính thức bắt đầu vào sáng mai, như vậy đồng nghĩa với trước khi nhiệm vụ mới bắt đầu thì mọi người có một ngày thời gian để nghỉ ngơi và chuẩn bị. – Ninh Tâm Tĩnh nhìn mọi người một cái:
-Nghĩ tới phía Tiềm Long vừa mới sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như kia, chúng ta cũng không thể đảm bảo lần này họ sẽ không giở trò gì, vì thế ta kiến nghị mọi người tạm thời nên ở lại tổng bộ, đương nhiên nếu ai nhất quyết muốn ra ngoài thì ta cũng không ngăn, nhưng các người nhất định phải chú ý an toàn.
Đường Kim đang định nói gì đó thì Ninh Tâm Tĩnh lại nhìn hắn nói:
-Đường Kim, đợi một chút chúng ta sẽ nói riêng được không?
Chúng ta sẽ nói riêng?
Trên mặt đám người Lưu Phong lập tức lộ ra biểu tình cổ quái, Ninh giáo quan này và Đường Kim đang định tìm một chỗ kín đáo tâm sự sao?
Đường Kim cũng có chút buồn bực nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu:
-Được!
-Vậy thì tốt, tổng bộ có chỗ để các ngươi nghỉ ngơi, Lãnh giáo quan sẽ đưa các người đi. – Ninh Tâm Tĩnh đơn giản phân phó một tiếng rồi quay đầu nhìn Đường Kim:
-Chúng ta đi thôi.
Nói xong nàng liền quay đầu đi ra ngoài, dường như là đang đi ra khỏi tổng bộ Ám Kiếm.
-Nàng ở đây đợi ta một chút, lát nữa ta sẽ quay lại. – Đường Kim nhỏ giọng nói với Tống Oánh một câu sau đó lập tức đuổi theo Ninh Tâm Tĩnh.
Một lát sau thì Ninh Tâm Tĩnh và Đường Kim đã ra khỏi tổng bộ Ám Kiếm, lúc này Đường Kim mới nhịn không được hỏi:
-Ninh giáo quan, cô tìm ta có việc gì không?
-Đường Kim, ta chỉ muốn nói là ngày mai đã là lượt đấu cuối cùng rồi, ngươi rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm. – sắc mặt Ninh Tâm Tĩnh bỗng nhiên cực kì ngưng trọng, thanh âm của nàng cũng trầm xuống:
-Ta biết năng lực của ngươi rất mạnh, nhưng ta hi vọng ngươi hiểu rằng, trong chận chiến cuối cùng này ngươi rất có thể sẽ gặp phải đối thủ vô cùng cường đại mà mình chưa từng gặp phải, ngươi nhất định phải chuẩn bị cho thật tốt, nếu không thì không chỉ chúng ta sẽ thua trong trận chiến này mà ngươi còn có khả năng gặp phải nguy hiểm chí mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận