Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1124: Đừng tới quấy rầy tỷ muội của ta.

Người lên tiếng không phải bác sĩ cũng không phải hộ sĩ mà là một trung niên nam nhân tay cắp cặp công văn, người này mặt đồ tây, mắt đeo kính, đầu tóc đã bạc màu một nửa, hiển nhiên là lúc bình thường lao động trí óc quá độ, cái bụng thì phình lên như nữ nhân chửa 5 6 tháng.
Phía sau trung niên nam nhân còn một nam tử nữa, người này mới khoảng hơn 20 tuổi, thân hình khôi ngô, đồng dạng cũng mặc đồ tây, nhìn giống như bảo tiêu của trung niên nam nhân.
-Các người tìm Phương Lan làm gì? – người tiếp lời là Mộc Vũ, lúc này nàng bất giác lại bắt đầu vào vai đại tỉ.
-Cô là Phương Lan? – trung niên nam nhân nhìn Mộc Vũ một cái lập tức lắc đầu:
-Ta nghĩ chắc cô không phải Phương Lan.Quét mắt nhìn quanh phòng một cái, cuối cùng dừng lại trên người Phương Lan:
-Chắc cô là Phương Lan phải không?
-Nàng là Phương Lan, bất quá mọi việc của nàng hiện tại sẽ do ta lo liệu, các người có việc gì cứ việc nói với ta. – Mộc Vũ đứng chắn trước mặt Phương Lan:
-Nói đi, các người là ai, tìm Phương Lan có việc gì?
-Ta là Thành Thiên Phát của văn phòng luật sư Kim Thành, đây là danh thiếp của ta, vị tiểu ta này, cô nói việc của Phương Lan đều sẽ do cô lo liệu sao? – trung nhiên nam nhân đưa cho Mộc Vũ một cái danh thiếp, ngữ khí khá là ôn hòa.
-Không sai, bất luận Phương Lan có chuyện gì, các người đều có thể nói với ta. – Mộc Vũ nhận lấy danh thiếp đồng thời đáp.
-Vậy không biết phải xưng hô thế nào đây? – Thành Thiên Phát lộ ra một nụ cười hòa nhã.
-Ta là Mộc Vũ, sinh viên khoa luật đại học Thiên Nam, tương lai chúng ta cũng là người cùng ngành, hiện tại ông nói đi, rốt cuộc có việc gì? – Mộc Vũ nói.
-Vậy thì tốt, ta thay mặt đương sự tới đây để thu nợ, Phương Lan nợ đương sự của ta 50 vạn tệ, nếu Mộc tiểu thư đã nói việc này sẽ do cô lo vậy thì xin hỏi cô có nguyện ý trả thay cho Phương Lan 50 vạn này không? – Thành Thiên Phát không nhanh không chậm hỏi.
-Ngươi nói bậy, làm sao ta có thể nợ nhiều tiền như vậy?
-ông nói Phương Lan nợ các ông tiền? giấy nợ đâu? – Mộc Vũ nhìn Thành Thiên Phát, khẽ hừ một tiếng hỏi.
-Đương nhiên là có. – Thành Thiên Phát đưa một tờ giấy cho Mộc Vũ:
-đây là bản photo, bản chính đang ở văn phòng luật sư, nếu như Mộc tiểu thư nguyện ý trả tiền thì có thể theo ta về văn phòng luật sư thương lượng.
Mộc Vũ nhận lấy tờ giấy kia, quả nhiên là giấy nợ 50 vạn, chỉ bất quá người kí tên không phải Phương Lan mà là Trương Khôn.
-Ông xác định mình là luật sư? – Mộc Vũ giơ tờ giấy nợ ra trước mặt Thành Thiên Phát:
-Người kí nợ là Trương Khôn, ông chạy tới đòi tiền Phương Lan?
-Mộc tiểu thư, giấy nợ xác thực là do Trương Khôn kí, bất quá hắn là chồng của Phương Lan, hiện tại hắn trả không nổi khoản nợ này, ta tự nhiên phải tìm Phương Lan rồi. – Thành Thiên Phát không nhanh không chậm nói:
-Mộc tiểu thư cũng học luật, chắc cũng biết cái gì gọi là vợ chồng cùng nợ chứ?
-Nếu đã nói tới pháp luật, vậy được, pháp luật cũng không có luật nào là chồng nợ tiền vợ bắt buộc phải trả thay, ông muốn Phương Lan trả tiền phải không? Vậy đơn giản, đệ đơn kiện đi. – Mộc Vũ khẽ hừ một tiếng:
-Chúng ta chờ cáo trạng của ông, hiện tại ông mau đi đi, đừng ở đây làm phiền chúng ta.
-Mộc Vũ, Trương Khôn đó là đánh bạc, căn bản không hợp pháp. – Phương Lan nhịn không được nói.
-Tên vương bát đản Trương Khôn kia còn tham gia đánh bạc? – Mộc Vũ nhất thời tức gần chết:
-Phương Lan, sao cậu không li hôn với hắn chứ?
-Mình cũng muốn a, nhưng hắn không chịu mình cũng không có biện pháp, hiện tại chỉ có thể trốn tránh hắn mà thôi. – Phương Lan mặt đầy đau khổ nói.
-Thành luật sư, ông cũng nghe thấy rồi đấy? đây là giấy nợ đánh bạc, căn bản không có giá trị pháp lí, cho dù có hợp pháp cũng là nợ cá nhân, không thể tính là nợ chung của vợ chồng được, ông muốn tiền thì đi mà đòi tên vương bát đản Trương Khôn, đừng tới quấy rầy tỉ muội của ta. – Mộc Vũ nhìn Thành Thiên Phát, bất mãn nói.
-Ta sẽ chuyển lời tới đương sự, còn đương sự của ta quyết định thế nào thì là việc của họ. – Thành Thiên Phát khẽ cười:
-Nếu đã vậy thì ta xin cáo từ, bất quá Mộc tiểu thư, ta nghĩ chúng ta sẽ còn gặp mặt đấy.
Chỉ để lại một câu như thế, Thành Thiên Phát quay người chuẩn bị rời đi thì đúng lúc này Đường Kim lại lên tiếng:
-Ê, đợi đã!
Thành Thiên Phát quay người nhìn Đường Kim, khẽ nhíu mày:
-cậu có việc gì sao?
-Đương sự của ông tên là Thiệu gia có phải không? –Đường Kim không nhanh không chậm hỏi.
Thành Thiên Phát sắc mặt khẽ biến:
-Xin hỏi, cậu phải xưng hô thế nào?
-Ta là Đường Kim, nói với Thiệu gia nhà ngươi, ta muốn hắn xóa bỏ món nợ này, nếu như hắn không biết ta là ai thì có thể gọi điện cho Kiều Mộc. – Đường Kim hời hợt nói.
-Cái này, ngài xin đợi một chút. – Thành Thiên Phát lập tức trở nên cung kính, hắn vội vàng lấy điện thoại ra chạy ra ngoài hành lang gọi điện, đại khái khoảng 3 phút sau, hắn vội vã đi vào phòng bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt nhìn Đường Kim tràn đầy vẻ kinh hãi.
-Chào ngài, Đường thiếu, món nợ của Trương Khôn đã được xóa bỏ, hơn nữa chúng ta đảm bảo sau này sẽ không làm phiền Phương Lan nữa. – Thành Thiên Phát vô cùng cung kính:
-Hiện tại ta lập tức về văn phòng lấy giấy nợ cho ngài.
-Không cần, các ngươi trực tiếp xé đi là được. – Đường Kim nhàn nhạt nói.
-Êi, như vậy cũng được sao? lỡ đâu chúng không chịu xé thì sao? – Mộc Vũ nhất thời có chút lo lắng, vội vàng nhắc nhở Đường Kim.
-Cho dù không xé cũng chẳng sao, ta nói món nợ đó xóa thì phải xóa. – Đường Kim một chút cũng không đặt trong lòng.
-ÂY, Thành luật sư kia, tuy Đường Kim không muốn giấy nợ nhưng ông cứ đưa giấy nợ cho ta đi. – Mộc Vũ cuối cùng cũng không yên tâm lắm.
-Vâng, Mộc tiểu thư, ta sẽ cho người đưa tới. –Thành Thiên Phát lập tức đáp ứng, hắn là người giỏi quan sát nên sớm đã nhìn ra được quan hệ của Đường Kim và Mộc Vũ không hề cạn, hơn nữa hắn vừa mới biết Đường Kim người này tuyệt đối không thể trọc vào.
-Được rồi, các ngươi đi đi. – Đường Kim phất tay một cái, nếu Mộc Vũ cứ nhất quyết muốn giấy nợ thì hắn cũng mặc kệ nàng, dù sao cái này với hắn chẳng quan trọng.
-Đường thiếu, vậy ta xin đi trước. – Thành Thiên Phát cung kính nói một câu rồi lùi ra khỏi phòng bệnh, đem theo bảo tiêu của hắn vội vã rời đi.
-Mộc Mộc, cảm ơn các cậu. – lúc này Phương Lan mới dùng ánh mắt kì dị nhìn Đường Kim, định nói gì đó nhưng không nói nên lời, hiển nhiên nàng có chút hoài nghi thân phận của Đường Kim.
Trần Tuyết tựa hồ phát hiện ra Phương Lan đang nghi hoặc liền lên tiếng giải đáp:
-Phương Lan, đây là Đường Kim, bạn trai của Mộc Vũ, ta nói với cậu rồi, Đường Kim rất lợi hại, có hắn giúp sẽ không sao nữa đau, cậu không cần lo lắng.
-Không sai, cậu không cần lo lắng gì nữa đâu, có mình ở đây rồi. – Mộc Vũ chắc chắn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận