Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 634: Chàng muốn làm gì cũng được.

Đường Kim không có lập tức trả lời câu hỏi của Diệp Tử Vận, hắn đến gần giường bệnh hơn một chút, nhìn thật kĩ Hứa Nha Nha khoảng một phút, sau đó mới vươn tay ra đặt trên cổ tay teo quắt của cô ta.
-Ý? – Đường Kim đột nhiên thu tay về, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
-Sao thế? – Diệp Tử Vận nhẹ nhàng hỏi.
-Ta đã biết tại sao cô ta lại bị biến thành thế này rồi. – sắc mặt Đường Kim lại hồi phục như thường, trong lòng thì lại như trăm mối tơ vò, biến cố của Hứa Nha Nha làm hắn phát hiện ra một chuyện mình không ngờ tới.
Đường Kim phát hiện trên người Hứa Nha Nha có vài loại độc dược, chính vì có sự tồn tại của mấy loại độc dược này lấy độc trị độc nên Hứa Nha Nha mới sống được đến bây giờ, nhưng đồng dạng vì chúng đều là độc dược cho nên mới làm Hứa Nha Nha biến thành bộ dáng như thế này bởi vì tác dụng của mấy loại độc dược kia không chỉ là lấy độc trị độc mà chúng còn lấy độc sinh độc, làm một lượng nhỏ độc dược Đường Kim hạ trên người Hứa Nha Nha phát sinh dị biến, chính loại độc dược biến dị này đã làm cho Hứa Nha Nha trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ.
Nhưng điều làm Đường Kim bất ngờ nhất lại là nguồn gốc của mấy loại độc dược trên, trên đời này có những loại độc mà người bình thường đều có thể chế tạo ra được, nhưng cũng có một vài loại độc có thể nó là độc dược bí truyền, giống như các loại đơn thuốc bí truyền vậy, mà trong số những loại độc Đường Kim vừa phát hiện thfi có một loại chỉ thuộc về một địa phương rất đặc thù nào đó.
Loại độc dược này Đường Kim cũng biết, cũng điều chế được bởi vì sư phụ hắn đã từng dạy hắn, hơn nữa hai năm trước hắn từ chỗ Hiểu Hiểu biết được thật ra sư phụ hắn không phải tên là Đường Môn mà vốn tên là Đường Cửu đến từ Thục trung Đường Môn.
Vậy cũng chính là nói người dùng phương pháp lấy độc trị độc chữa cho Hứa Nha Nha cũng là người của Đường Môn, nhưng vấn đề là Đường Môn hai mươi năm trước đã bị người ta diệt môn, nếu như có thể miễn cưỡng xưng là người của Đường Môn thì cũng chỉ có hai người đó là hắn và sư phụ hắn, nhưng Đường Kim lại có thể xác định một điều là người hạ độc cho Hứa Nha Nha hoàn toàn không phải sư phụ hắn.
Nguyên nhân rất đơn giản đó là trình độ hạ độc của người này quá kém.
Nếu như thực sự là sư phụ hắn thì Hứa Nha Nha sớm đã hồi phục bình thường rồi chứ không đến mức biến thành xác ướp như thế này, nhưng nếu như vậy thì một vấn đề mới lại xuất hiện trừ hắn và sư phụ hắn ra, trên đời này vãn còn người biết độc thuật của Đường Môn?
-Là do Đường Môn vẫn còn người sống sót hay do hai năm nay sư phụ hắn lại nhận thêm đồ đệ? Hoặc là nói vẫn còn khả năng khác? – Đường Kim bắt đầu thầm suy tính trong lòng, sau đó hắn đưa ra một kết luận là muốn làm rõ việc này thì trước tiên phải làm cho Hứa Nha Nha thức tỉnh đã, có lẽ từ trong miệng của cô ta, hắn có thể biết được người hạ độc cho cô ta là ai.
-Này, các người là ai? Các người muốn làm gì? – một hộ sĩ đột nhiên tiến vào phòng bệnh.
Đường Kim khẽ búng tay một cái, hộ sĩ kia lập tức lăn ra đất, sau đó hắn phất tay một cái, cửa phòng liền đóng lại.
-Chàng không phải là sẽ cứu cô ta chứ? – Diệp Tử Vận nhịn không được hỏi.
-Tại sao nàng không nghĩ là ta sẽ giết cô ta? – Đường Kim tùy ý hỏi.
-Hứa Nha Nha đã như vậy rồi, thực sự không cần thiết phải động thủ giết người nữa, ta nghĩ là chàng sẽ không bao giờ làm một việc vô nghĩa như vậy. – Diệp Tử Vận cười ôn thuận.
-Ờ, nàng nói không sai, nhưng mà chưa chắc ta đã cứu cô ta, chỉ là ta tạm thời cần làm cho cô ta tỉnh lại mà thôi. – Đường Kim khẽ gật đầu:
-Ta muốn từ trong miệng cô ta moi ra một số việc, còn vềsau đó thì để cô ta sống hay chết còn chưa rõ nữa.
Ngẫm nghĩ một lát, Đường Kim đột nhiên vươn tay ra sờ mó trên người Diệp Tử Vận.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tử Vận khẽ ửng hồng:
-Đừng có ở đây a!
ố ắ ế ẩ ẩ-Thực ra ta chỉ muốn tìm điện thoại của nàng mà thôi. – Đường Kim làm bộ nghiêm túc nói, một tay thì vẫn sờ loạn trên người nàng, thậm trí hắn còn mò tận lên một trái tuyết lê của nàng và lẩm bẩm:
-Lẽ nào điện thoại để ở chỗ này sao?
-Đừng… - thân thể co dãn của Diệp Tử Vận nhất thời mềm nhũn ra gục vào người Đường Kim, nàng thở gấp:
-Điện thoại không ở trên người ta…ưm…ở trong túi xách…ưm…
-Ờ, vậy nàng lấy ra cho ta đi. – Đường Kim cuối cùng cũng thu tay về.
Diệp Tử Vận miễn cưỡng đứng vững sau đó từ trong túi xách lấy ra điện thoại của nàng, đang chuẩn bị đưa cho Đường Kim thì Đường Kim lại nói:
-Không cần, nàng trực tiếp chụp cho cô ta vài bức ảnh đi.
-Ừm. – Diệp Tử Vận tuy rằng không biết mục đích của Đường Kim là gì nhưng nàng vẫn cầm điện thoại chụp ảnh Hứa Nha Nha đang trên giường bệnh.
Đường Kim đột nhiên biến mất tại chỗ, một giây sau hắn đã về tới Ninh Sơn, chính xác mà nói là bên ngoài tòa nhà Hoàng Kim.
-Hoa Hoa, tới đây. – trong lòng Đường Kim khẽ triệu hoán Hoa Hoa, một giây sau thì một điểm bạch quang đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, mà Đường Kim thì lập tức biến mất tại chỗ và trở về phòng bệnh của Hứa Nha Nha.
-Hiểu Hiểu, ăn đồ ăn ngon của ngươi đi. – Đường Kim khẽ nói một tiếng. Hoa Hoa không hề khách khí mà trực tiếp nhảy thẳng vào người Hứa Nha Nha, cắn thẳng lên cổ của cô ta.
Đối với người bình thường mà nói bây giờ Hứa Nha Nha chẳng khác gì lệ quỷ, nhưng đối với Hoa Hoa thì Hứa Nha Nha lại chính là một bữa tiệc lớn của nó, toàn thân đều là độc.
Cùng lúc đó Đường Kim lấy ra 1 viên đan dược, búng tay một cái viên đan dược kia lập tức bay vào trong miệng Hứa Nha Nha, tình huống bây giờ của Hứa Nha Nha chỉ bằng giải độc không đã không thể giải quyết dứt điểm mà còn cần thêm Hồi Xuân Đan nữa.
-Ờ, bữa này chắc Hoa Hoa có thể ăn trong nửa tiếng. – Đường Kim lẩm bẩm:
-Trong nửa tiếng này nên làm gì đây nhỉ?
-Chàng muốn làm gì cũng được. – Diệp Tử Vận mị nhãn như tơ nhìn Đường Kim, trong ngữ khí rõ dàng đã thêm một chút ý vị dụ hoặc, hiển nhiên vừa rồi Đường Kim sờ mó người nàng vài cái đã làm nàng có chút động tình rồi.
-Vậy chúng ta làm một chút việc mà nàng thích làm đi..hehe. – trong lòng Đường Kim cũng đang bốc lửa, dục hỏa vừa bị yêu nữ Tiêu Đại Nhi khơi lên, bây giờ cần phải đem nó dập đi đã.
Cứ như vậy lúc Hoa Hoa đang hưởng thụ bữa ăn ngon của mình thì Đường Kim cũng được hưởng thụ bữa ăn ngon của hắn, khoảng hơn nửa tiếng sau lúc Đường Kim cảm nhận được Hoa Hoa đã dùng bữa xong thì hắn chỉ có thể tạm thời đem “thức ăn” còn chưa ăn xong của mình buông ra, hai người mặc lại quần áo rồi Đường Kim mới đưa Hoa Hoa về lại Ninh Sơn, để nó tiếp tục bảo vệ Tần Khinh Vũ, còn hắn thì lại quay về phòng bệnh, nhìn bộ dạng mới của Hứa Nha Nha.
Bây giờ Hứa Nha Nha nhìn đã giống người bình thường hơn, đương nhiên cô ta không thể lập tức trở lại dáng vẻ xinh đẹp như trước của mình ngay được, nhưng mà làn da khô khốc kia đã mềm mại hơn rất nhiều, bây giờ nhìn cô ta già hơn trước một chút nhưng cùng lắm cũng chỉ là bộ dáng khoảng bốn mươi tuổi mà thôi, đến mái tóc bạc lúc trước cũng biến thành đen hơn rất nhiều, điều này làm Diệp Tử Vận kinh thán không thôi, nam nhân này đúng thật là lợi hại!
Đúng lúc này mí mắt của Hứa Nha Nha khẽ động và từ từ mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận