Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 606: Hôm nay thật là đẹp trời .

-Đa tạ Tống tiểu thư hạ thủ lưu tình. – Lam Thế Tuấn bất lực cười một cái rồi dứt khoát lựa chọn thỏa hiệp, không có ai rõ ràng sự đáng sợ của Tống Oánh bằng hắn, hắn hoàn toàn tin rằng nếu như mình thực sự không chịu rời đi thì chính mình tám phần sẽphải táng thân ở dưới lớp băng tuyết này.
Tuy rằng Tiềm Long cũng rất muốn có được chiến thắng nhưng đối với Tiềm Long mà nói thì Long Kiếm chi chiến cũng không phải là không thể thua, còn đối với cá nhân Lam Thế Tuấn mà nói thì hắn càng không có lý do gì để liều mạng vì chiến thắng này cả cho nên hắm mới dứt khoát làm ra quyết định ngang như nhận thua này.
Mấy người còn đang thanh tỉnh của Tiềm Long cũng rất nhanh đã vác năm người đang hôn mê dưới đất lên rồi lập tức bỏ đi, một trận chiến đấu cứ như vậy mà kết thúc.
Ở dưới phiến băng nguyên mênh mông này có một cơ sở quân sự dưới lòng đất, mà nhiệm vụ lần này là tìm một thứ đồ trong cơ sở quân sự ngầm đó, nhiệm vụ này vốn không có gì là khó nhưng do hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt và còn phải cẩn thận với đối thủ cạnh tranh nên nó mới được trọn làm nhiệm vụ của lượt đấu thứ ba, tuy nhiên bây giờ với người của Ám Kiếm mà nói thì nhiệm vụ này không còn là vấn đề nữa rồi.
Dưới sự dẫn dắt của Tống Oánh, trước khi mấy người của Tiềm Long kịp về tới kinh thành thì Đồ Long tiểu tổ đã hoàn thành nhiệm vụ và chuẩn bị lên đường về, chỉ có điều là thắng lợi này cũng không làm mọi người vui vẻ hơn chút nào, trên đường về bầu không khí dường như rất ngột ngạt chỉ bời vì Đường Kim vẫn còn chưa có xuất hiện.
Vài ngày sau thì Long Kiếm chi chiến cũng chính thức bế mạc, kết quả tất nhiên là Ám Kiếm dành chiến thắng, nhưng mà sau lưng thì không ít người nghị luận là thực ra Ám Kiếm không có dành chiến thắng vì họ đã để mất một đặc công có tiềm lực vô hạn đó chính là Đường Kim, hắn chỉ mới 16 tuổi đã có thể ảnh hưởng trực tiếp hay nói cách khác là nhân tố quyết định thắng thua cho cuộc chiến này, nhưng bây giờ Đường Kim đã mất tích và không rõ sống chết.
ấ ề ằ ế ế ề ổ Á ế ề ằ ắ ố ề ấ ề ề ằ ồ ầ ề ấ ấ ếCó rất nhiều người tin rằng Đường Kim đã chết, đến cả nhiều người trong tổng bộ Ám Kiếm đều cho rằng Đường Kim khó lòng may mắn mà sống sót được, còn bên phía Tiềm Long thì có rất nhiều người đang ăn mừng, bọn họ đều cho rằng Đường Kim quá nửa là đã ngỏm củ tỏi rồi, chỉ là lãnh đạo cao tầng của Tiềm Long lại cảm thấy có chút bất an bởi vì vị cung chủ cường đại của Băng Cung kia đến bây giờ cũng chưa có một chút tin tức gì.
Không ít người đều thử đi tìm Đường Kim và Hàn Băng nhưng bây giờ thì hai người vẫn đang ở trong một thế giới mà ai cũng không thể tới được, cũng chính là Thiên Đạo Tiên Cảnh.
Lúc này trong Thiên Đạo Tiên Cảnh đang là giữa ban ngày, trời quang mây tạnh, mặt trời cao chiếu, một nữ tử toàn thân váy trắng vẫn đang ngồi đả tọa bên cạnh dòng suối nước nóng, mắt nàng khẽ nhắm, người nàng không hề động một chút nào, nhìn kiểu gì thì cũng thấy nàng thực sự rất giống một bức tượng bằng băng.
Đường Kim đang ngồi ở phía bên kia dòng suối, hắn tìm được một cái ghế và đang ngồi vắt chân lên đầu gối, một bộ dạng khá là khoái chí.
Nhìn chằm chằm vào Hàn Băng mười phút một cách đầy hứng thú nhưng Đường Kim lại phát hiện dường như nàng không hề động đậy một chút nào, đến cả lông mi cũng không nháy lấy một cái, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà lên tiếng:
-Hàn Băng đại mỹ nhân, hôm nay ánh mặt trời đẹp như vậy, luyện công thật là lãng phí a, sao không nghỉ ngơi một chút, uống chút rượu nói chuyện hay vài câu cho khuây khỏa hoặc là tâm sự vài câu giao lưu tình cảm đi?
Hàn Băng vẫn ngồi yên bất động, không chút phản ứng.
-Người nào lấy tên là Hàn Băng quả nhiên là đều giống như một khối băng lạnh vậy, chẳng có chút nhiệt tình nào hết. – Đường Kim cảm khái một câu sau đó lập tức đứng dậy vươn vai một cái:
-Thời tiết tốt như vậy, trước tiên tắm một cái đã, vừa ngâm mình trong suối nước nóng lại vừa có mỹ nữa bầu bạn, cuộc đời như thế ta cò cầu gì nữa chứ?
Đường Kim vừa nói vừa làm ra động tác giống như cởi quần áo, nhưng mà đúng vào lúc này thì thanh âm nhàn nhạt của Hàn Băng lại truyền vào tai hắn:
-Ngươi có thể tắm suối nước nóng trước mặt ta, ta cũng không ngại biến ngươi thành Ngụy Trung Hiền.
Biến thành Ngụy Trung Hiền?
Đường Kim lúc đầu là ngẩn ra sau đó mới thầm mắng trong lòng một câu, con mịa nó, Ngụy Trung Hiền không phải là một thái giám sao? Nữ nhân này thật là độc địa, vậy mà đòi biến hắn thành thái giám?
Trong lòng thầm mắng Hàn Băng nhưng trên mặt vẫn phải lộ ra nụ cười thân thiết:
-Cái đó a…Hàn Băng mỹ nữ, nếu như nàng không thích tắm suối nước nóng thì thôi vậy, ta đột nhiên cảm thấy hôm nay thật là đẹp trời, đi dạo mới là lựa chọn tốt nhất, ta đi loanh quanh một vòng cho khuây khỏa đây.
Đường Kim vừa nói vừa nhanh chóng rời khỏi bờ suối, hắn có thể tin chắc rằng Hàn Băng sẽ không giết hắn nhưng hắn không dám đảm bảo là nữ nhân ác độc này sẽ không biến hắn thành thái giám cho nên Đường Kim nghĩ tốt nhất là tạm thời nên tránh xa nàng một chút thì hơn.
-Làm sao mới có thể giải quyết được nàng đây? – trong lòng Đường Kim bắt đầu cảm thấy buồn bực, muốn hạ chút độc lên người nàng cũng không phải là việc dễ dàng a.
Đường Kim đi loanh quanh trong Thiên Đạo Tiên Cảnh cả nửa ngày, mỡi đến khi hắn đi hết một vòng rồi lại quay về bên bờ suối.
-Hàn Băng đại mỹ nhân, ta vừa làm xong bữa tối, nàng có muốn cùng ăn không? – Đường Kim dùng một bộ dạng rất ân cần hỏi.
Vốn nghĩ rằng Hàn Băng quá nửa sẽ cự tuyệt nhưng làm hắn kinh ngạc là Hàn Băng vậy mà đột nhiên mở mắt ra và dùng một ánh mắt cổ quái nhìn Đường Kim sau đó mới đứng dậy nói:
-Được, vậy thì ta sẽ thử xem kĩ nghệ của ngươi như thế nào đi!
-Ách…được! – Đường Kim ngẩn ra, hắn thật không ngờ là Hàn Băng vậy mà lại đáp ứng.
Nhưng mà mấy phút sau khi mà Hàn Băng nhìn thấy cái gọi là bữa tối thì nàng không còn trấn định được nữa.
-Đây là bữa tối ngươi làm sao? – Hàn Băng nhìn hai bát mỳ trên bàn, trong mắt lóe qua vài tia quái dị.
Đây là hai bát mỳ nhưng lại không phải là do Đường Kim tự mình nhào bột làm thành mà là hắn dùng nước sôi để nấu mỳ ăn liền, còn có hai hộp cá viên đóng hộp với hai cái xúc xích.
-Ách…Hàn Băng đại mỹ nữ, điều kiện có hạn nên dùng tạm vậy! –Đường Kim cũng nghĩ là bữa tốt mình làm cũng có chút quá…(éo biết phải nói thế nào luôn) , nói đến bữa tối thì còn phải nói đến một việc khác, đó là mấy hôm trước khi Đường Kim tham gia Long Kiếm chi chiến thì hắn đã ghé thăm một siêu thị và mua không ít đồ rồi nhét hết vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, bao gồm mấy thứ mà mấy hôm trước hắn lôi ra đưa cho đám người Lưu Phong trong ngôi nhà băng kia, còn có cả một ít mỳ ăn liền này nữa.
-Mỳ ăn liền thì ngươi tự mình ăn đi, đưa ta một hộp cá viên là được rồi. – Hàn Băng nhàn nhạt nói:
-Nếu như ngươi đã muốn mời ta ăn thì phiền ngươi mở nắp hộp ra đi.
Đường Kim lại ngẩn ra lần nữa, hắn nhìn Hàn Băng một cái, trong lòng thì thầm nghĩ nữ nhân độc ác muốn biến hắn thành thái giám này lẽ nào là do quá độc ác mà bị trời phạt sau đó đầu óc có vấn đề rồi không? Vậy mà dám để hắp mở giúp cá hộp, nếu như hắn mà không nhân cơ hội làm tí độc thì đúng là phải xin lỗi cuộc đời đi!
Đường Kim vẫn luôn tìm kiếm một cơ hội như thế này, cuối cùng thì ông trời cũng không phụ lòng người, lúc hắn mở nắp hộp ra đưa cho Hàn Băng thì Hàn Băng lập tức nhận lấy mà còn không hề do dự gì mà ăn luôn nữa, nhưng điều này lại làm trong lòng Đường Kim kẽ dâng lên một cảm giác không ổn, cái này quá không bình thường, không bình thường đến nỗi làm người ta nghi ngờ là có vấn đề!
-Ngươi cứ từ từ hưởng thụ bữa tối của mình, sau đó đợi ta bị chất độc phát tác đi – Hàn Băng nhàn nhạt nói một câu sau đó lập tức quay người rời đi, còn Đường Kim thì nhất thời vô cùng buồn bực vì hắn biết mình không thể nào đợi đến lúc Hàn Băng bị chất độc phát tác được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận