Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 305: Người bị gãy ba chân.

- Đúng đúng đúng, là chào...
- Chúng tôi đều rất kính ngưỡng ngài...
- Chúng tôi kính ngưỡng ngài tựa như nước Trường Giang thao thao bất tuyệt...
- Chúng tôi lập tức thu dùi cui lại...
Bốn bảo vệ mồ hôi lạnh ròng ròng, không ngừng giải thích.
- Các anh làm cái gì vậy?
Quách Lương Tài phát hiện tình huống không ổn, có chút bất mãn quát lên:
- Cửu thúc dặn các anh làm việc như vậy hả?
Không chỉ riêng Quách Lương Tài phát hiện không ổn, ngay cả những bảo vệ ngoài cửa cũng thấy.
- Đội trưởng đang làm gì vậy?
- Con bé kia ngon thật...
- Đệt, tao chết mất!
- Cái gì?
- Đó là Đường Kim a, chạy mau tụi bây!
- Đường Kim? Tao xem nào... ô cái đệch, là nó thật, chúng ta chạy mau!
Mấy bảo vệ ngoài phòng bao đang định chuồn, Đường Kim bên trong lại nói:
- Các anh kính ngưỡng tôi thật à? Vậy tại sao mấy tên ngoài kia thấy tôi còn muốn chạy?
Lời này vừa ra, những bảo vệ bên ngoài chẳng dám động đậy. Nhất thời mọi người câm như hến, ngay cả nói cũng không dám.
- Thế này... bọn họ...
Bốn bảo vệ trong phòng còn muốn giải thích gì đó.
Đường Kim ngáp một cái:
- Quên đi, tôi tin các anh. Tôi đẹp trai như vậy, các anh kính ngưỡng tôi cũng bình thường.
- Tiểu Nhu nói không sai, quản nhiên tên này siêu cấp tự luyến.
Hàn Tiểu Linh chửi thầm trong lòng. Mà lúc này, Đinh Lan cũng trấn định lại, dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim. Con gái vẫn nói Đường Kim có nhiều bản lĩnh, nàng còn cảm thấy hơi khoa trương. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ con gái cũng không khoa trương là mấy.
- Vậy... vậy chúng tôi không quấy rầy ngài dùng cơm...
Người cầm đầu cẩn thận nói, hiển nhiên là muốn rời khỏi nơi thị phi này.
- Đi thôi đi thôi, nhớ là kéo thằng bệnh què ba chân kia đi luôn.
Đường Kim hời hợt phất tay một cái, sau đó lại chỉ chỉ Quách Lương Tài.
Người què ba chân?
Một đám người nhìn Quách Lương Tài, rõ ràng tên này vẫn đi đứng bình thường, hơn nữa cũng chỉ có hai chân mà.
- Chuyện này... có phải ngài nhìn nhầm không? Hình như hắn không có ba chân mà...
Bảo vệ cầm đầu lí nhí hỏi.
- Anh là đàn ông hả?
Đường Kim nhìn chằm chằm bảo vệ này.
- Ắc, tất nhiên.
Bảo vệ hơi kinh ngạc.
- Nếu anh là đàn ông, vậy sao anh không biết đàn ông có ba chân? Thằng nào có hai chân thì chỉ có thái giám.
Đường Kim tức giận nói.
Lời này vừa ra, mọi người hiểu ngay chân thứ ba là cái gì. Chẳng qua, một đám bảo vệ bắt đầu sợ hãi, Đường Kim có ý gì? Chẳng lẽ muốn biến Quách Lương Tài thành thái giám?
Bảo vệ cầm đầu cũng hoài nghi như thế, nhưng không dám xác định, đành cẩn thận hỏi một câu:
- Chuyện này... hắn hiện tại vẫn còn ít nhất hai chân lành lặn, ngài nói kẻ gãy ba chân, thật sự là hắn hả?
- Tôi nói gãy cả ba chân, chẳng nhẽ anh hoài nghi lời tôi nói?
Đường Kim nhìn chằm chằm vào bảo vệ này:
- Không phải vừa rồi anh nói rất kính ngưỡng tôi sao? Anh đã kính ngưỡng tôi, sao lại còn hoài nghi nữa? Nếu hắn không gãy ba cái chân kia, vậy trừ phi là cái chân thứ ba của anh bị chặt đứt. Anh cảm thấy chân thứ ba của mình bị chặt đứt rồi sao?
- Không có, tất nhiên là không có!
Bảo vệ cầm đầu đã toát mồ hôi lạnh. Lúc này hắn đã hiểu, nếu hắn không đánh gãy ba cái chân của Quách Lương Tài, Đường Kim sẽ làm thịt cái chân thứ ba của hắn.
Đường Kim lại còn ngồi đó làu bàu:
- Mấy ngày qua hình như có rất nhiều sát thủ tới tìm mình, những người này nói kính ngưỡng mình, có phải sát thủ cố ý tiếp cận không nhỉ? Thoạt nhìn có tý giống!
Nghe được câu này, bảo vệ còn đang do dự lập tức biến sắc, sau đó quát khẽ một tiếng:
- Lôi hắn ra ngoài trước!
Lời còn chưa dứt, hắn đã hùng hổ nhào về phía Quách Lương Tài. Hắn mà còn chần chừ, không khéo không chỉ biến thành thái giám, mà sẽ biến thành người chết!
Ba bảo vệ khác cũng lập tức hành động, cùng nhau nhào về phía Quách Lương Tài. Người nắm bả vai, người khóa đầu, cùng nhau kéo Quách Lương Tài ra khỏi phòng bao.
- Các người làm gì? Buông ra, tôi là người của Thiệu gia trên tỉnh thành, tôi rất thân với Cửu thúc của các người...
Quách Lương Tài to mồm gào thét, nhưng còn chưa hô xong đã phải la thảm một tiếng: "Gào!"
- Quen con mẹ mày!
Lại có người hung hăng đá hắn một cước.
- Tôi muốn gọi điện cho Cửu thúc... Ựa!
Quách Lương Tài nói một câu, sau đó cũng chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết.
Một đám bảo vệ bị dọa không nhẹ, lúc này phát tiết hết lửa giận lên người Quách Lương Tài. Mà tên bảo vệ cầm đầu lúc nãy lại càng hung hăng, một cước sút thẳng vào ngã ba của Quách Lương Tài:
- Lôi thằng cờ hó này đi trước đã. Mẹ kiếp, suýt nữa bị nó hại chết rồi!
Một đám bảo vệ nhanh chóng lôi Quách Lương Tài chẳng khác gì chó chết đi. Mà trong phòng bao, Đường Kim bắt đầu đổi khách thành chủ mời mọi người:
- Tuyết Nhu, nào, ăn cái này, cái này ngon nè...
- Chú Hàn, ăn chút bầu dục, cái này bổ...
- Dì Đinh, món canh này hình như tốt cho sắc đẹp...
- Chị Linh nè, cái này có thể hạ hỏa...
Hàn Tuyết Nhu lặng lẽ cấu Đường Kim một cái dưới bàn. Tên này nói nhăng quậy cái gì? Cho ba nàng ăn bầu dục, để ba bổ thận sao? Muốn mẹ nàng đẹp thì còn dễ nói, nhưng giúp chị Linh hạ hỏa thì là ý gì? Nghe như chị Linh thiếu mùi đàn ông vậy?
- Chuyện này... vậy là xong rồi hả?
Lúc này, Hàn Tiểu Linh không nhịn được hỏi.
Đinh Lan cũng tiếp lời:
- Đường Kim, chuyện này không có phiền toái gì chứ?
- Chuyện vừa nãy?
Đường Kim cực kỳ vô tội:
- Dì Đinh, vừa nãy ngoại trừ ăn vài thứ, hình như con không làm gì mà? Làm sao mà có phiền toái ạ?
Mấy người đều câm nín, sau đó nghĩ cẩn thận, lại phát hiện tên này cũng nói không sai, vừa rồi hắn đúng là chẳng làm gì, chỉ nói vài câu thôi.
- Mẹ, đừng lo lắng, không sao đâu. Mặc kệ có chuyện gì, Đường Kim đều có thể giải quyết.
Hàn Tuyết Nhu lanh chanh nói. Hàn Tuyết Nhu tuyệt đối tin tưởng cậu bạn trai này.
- Tiểu Nhu nói đúng, không cần lo lắng, chúng ta dùng bữa thôi.
Hàn Hữu Đức cũng ủng hộ.
Nói thì nói như thế, nhưng vừa rồi bị Quách Lương Tài náo loạn hai lần, Hàn Hữu Đức cũng chẳng muốn ăn nữa, Đinh Lan và Hàn Tiểu Linh cũng giống vậy. Kết quả là, kế tiếp, bữa tối này căn bản chỉ có Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu ăn. Đợi Hàn Tuyết Nhu lấp đầy cái bụng, chiến trường chỉ còn lại một mình Đường Kim.
Đinh Lan vốn định lợi dụng bữa tối này tự thân kiểm tra Đường Kim một chút, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Nhưng có thể khẳng định một chút, Đường Kim đã tạo ấn tượng mạnh với nàng. Còn về ấn tượng này có tốt hay không, ngay cả chính Đinh Lan cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ là, Đinh Lan lại phát hiện Hàn Tuyết Nhu đang tựa vào người Đường Kim, giống như sắp ngủ vậy. Nàng mở miệng nói:
- Tiểu Nhu, nếu buồn ngủ rồi, vậy cùng mẹ về nhà ngủ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận