Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1037: Trước tiên đuổi kẻ không liên quan ra ngoài.

-Các người đang nói chuyện với ta? – Đường Kim mở mắt ra, sau đó kinh ngạc nhìn hai nữ tử kia, hai người này dung mạo không tệ, dáng người cùng tạm được, tuy không quá bổ mắt nhưng cũng ít cũng xếp vào hàng ưa nhìn.
-Đường Kim , ngươi còn không đi, nhất định phải để các nàng ném ngươi ra ngoài sao? – Lục Đạo Minh cười lạnh một tiếng, ngữ khí hơi có chút đắc ý, tiểu tử này dám đấu với hắn xem ra còn kém xa.
-Cái gì?
-Đường Kim?
Hai nữ tử kia thất thanh kinh hô, sau đó dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Đường Kim, vô thức lùi sau vài bước.
-Ngươi, ngươi là Đường Kim? – một nữ tử trong đó nhìn Đường Kim, có chút lắp bắp hỏi.
-Ngươi, ngươi là Đường Kim nào? – một nữ tử khác càng ấp úng hơn, hiển nhiên là bị cái tên này dọa cho sợ không nhẹ.
Phản ứng của hai nữ bảo tiêu làm hai người còn lại trong phòng đều giật mình, Mộc Vũ dùng ánh mắt kì dị nhìn Đường Kim, tên gia hỏa này quả nhiên có lai lịch, xem hai nữ bảo tiêu bị dọa đến mức như vậy, khẳng định hung danh của Đường Kim lan rất xa.
Lục Đạo Minh cũng khẽ biến sắc:
-Các người biết hắn? hắn là ai?
-Hai người các ngươi tới từ Tiềm Long à? – Đường Kim vẫn nằm trên ghế, quét mắt nhìn hai nữ tử kia một cái, hời hợt hỏi.
-Đúng vậy, chúng ta tới từ phân bộ Tiềm Long Minh Hồ thị. – hai nữ tử đồng thanh đáp, sắc mặt có chút tái đi, ngữ khí vô cùng cung kính.
-Ờ, rất tốt, tuy rằng ta không có hảo cảm gì với Tiềm Long các ngươi, nhưng ta vẫn một mực cảm thấy năng lực của các ngươi cũng không tệ. – Đường Kim lười biếng nói:
-Nếu hai người đã tới đây rồi thì nhiểm vụ bảo vệ bạn gái ta giao cho các người vậy.
Nhìn Mộc Vũ một cái, Đường Kim nói tiếp:
-Nàng tên Mộc Vũ, hiện tại là bạn gái của ta, gần đây có người muốn giết nàng, ta thì lại rất bận nên không thể thiếp thân bảo vệ nàng được, cho nên sự an toàn của các nàng sẽ do các ngươi phụ trách, ta tin các người hiểu được độ quan trọng của việc này, nếu như nàng có mệnh hệ gì chắc các người cũng biết hậu quả thế nào rồi đấy.
-Hiểu, chúng ta hiểu, chúng ta nhất dịnh sẽ bảo vệ Mộc tiểu thư chu toàn. – hai người vội vàng đáp.
Thấy thái độ cung kính của hai nàng với Đường Kim, Mộc Vũ và Lục Đạo Minh đều trừng mắt há mồm, đặc biệt là Lục Đạo Minh, trong hòng hắn như đang còn ngàn vạn con mịa nó chạy loạn, cái đéo gì vậy? hai nữ đặc công này rõ ràng là hắn gọi tới mà?
-Hiểu là tốt, hiện tại các người mau đuổi những kẻ không phận sự ra ngoài đi, ta không thích có nam nhân khác tới làm phiền bạn gái mình. – Đường Kim lười nhác nói.
-Vâng! – hai nữ đặc công Tiềm Long cùng gật đầu rồi quay sang Lục Đạo Minh:
-Lục tiên sinh, phiền anh ra ngoài đi!
-Cái gì? – Lục Đạo Minh đến ý nghĩ muốn tự tử đều có luôn, hắn bảo hai nàng đuổi Đường Kim đi, hiện tại hai nàng phản lại quay ra đuổi hắn?
-Lục tiên sinh, phiền anh hợp tác cho, nếu không chúng ta sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế! – hai người tiến lên một bước, bộ dáng như chuẩn bị động thủ.
-Các người định làm gì? Đừng quên các người là thuộc cấp của đại ca ta…ách! – Lục Đạo Minh vô cùng phẫn nộ, chỉ là hắn còn chưa dứt lời thì cổ áo đã bị xiết chặt, một nữ đặc công đã túm hắn ra ngoài.
-Các ngươi làm trò gì thế? – bảo tiêu của Lục Đạo Minh lập tức phản ứng lại, nhưng hắn vừa mở miệng lập tức một nữ đặc công khác đã nhanh chóng rút súng ra chĩa thẳng vào hắn:
-Đứng im, không thì đừng trách súng đạn vô tình!
-Đừng động thủ. – Lục Đạo Minh vội vàng lên tiếng;
-Ta đi là được.
Cho dù trong lòng cảm thấy vô cùng khuất nhục nhưng Lục Đạo Minh cũng biết lúc này không thể làm căng được, hảo hắn không chịu thiệt thòi trước mắt, đợi lát nữa hắn gọi điện cho đại ca thì sẽ biết tại sao lại thế.
Lục Đạo Minh rất nhanh đã dẫn theo hai bảo tiêu rời đi, lúc này hai nữ đặc công của Tiềm Long kia mới quay lại phòng bệnh, đến bên cạnh Đường Kim.
-Xin hỏi ngài còn gì phân phó? – một nữ đặc công cung kính hỏi.
-Không có gì, bảo vệ bạn gái ta cho cẩn thận là được rồi, ta đi trước đây. – Đường Kim đứng dậy vươn vai một cái:
-Có vấn đề gì đều có thể trực tiếp gọi điện cho ta.
Để lại một câu như thế, Đường Kim liền rời đi, mãi đến lúc này hai nữ đặc công mới thở phào một hơi, mà Mộc Vũ thì vẫn đang ngẩn ngơ nằm trên giường và hoài nghi bản thân đang nằm mơ.
Cũng vào lúc này thì Lục Đạo Minh vừa mới rời khỏi bệnh viện đang gọi điện thoại cho anh hắn:
-Đại ca, là ta!
-Đạo Minh, sao thế? – bên kia truyền tới một thanh âm khá hào sảng:
-người ta phái đi còn chưa tới sao?
-Tới rồi, nhưng không biết bọn họ làm sao mà lại đuổi ta ra ngoài! – Lục Đạo Minh phẫn hận nói.
ầ ẩ-Cái gì? – đầu dây bên kia cũng ngẩn ra:
-Xảy ra chuyện gì thế?
-Đại ca, huynh có nghe qua một tiểu tử tên là Đường Kim không? – Lục Đạo Minh hỏi.
-Đường Kim? – thanh âm bên kia lập tức biến đổi:
-Đạo Minh, sao đệ lại hỏi về hắn? đệ biết hắn sao?
-Đại ca, chính là tên tiểu tử kia cướp mất nữ sinh ta nhìn trúng, hai thủ hạ của huynh nhìn thấy hắn cũng ở trong phòng liền lập tức nghe lời hắn, cư nhiên cả ta cũng đuổi ra ngoài. – Lục Đạo Minh rất tức giận, sau đó lại có chút mê hoặc:
-Đại ca, hình như huynh biết hắn hả? hắn rốt cuộc là ai thế?
Đầu giây bên kia trầm mặc mất một lúc, sau đó mới trầm giọng nói:
-Đạo Minh, lai lịch của hắn ta nhất thời không thể nói rõ với đệ được, tóm lại là đệ hãy nghe ta, sau này đừng có trọc vào hắn, nhìn thấy hắn thì hãy tránh xa một chút, còn có nữ sinh kia nếu như đã bị hắn nhìn trúng thì đệ cũng đừng nghĩ nữa, tóm lại là đừng có trêu trọc Đường Kim, chúng ta trọc không nổi đâu!
-Đại ca, nhưng mà… - Lục Đạo Minh trong lòng phát lạnh từng cơn, sao đến đại ca mình cũng sợ tên tiểu tử kia?
-Đừng có nhưng mà. – thanh âm ở đầu dây bên kia lập tức cắt ngang lời Lục Đạo Minh:
-Tóm lại một câu là đừng bao giờ trêu vào Đường Kim, được rồi, trước tiên không nói chuyện này nữa, để ta hỏi các nàng xem tình huống cụ thể như thế nào, hi vọng đệ đừng có trêu vào đại họa!
Điện thoại đột nhiên bị cúp, trong lòng Lục Đạo Minh phi thường khó chịu, nhưng hắn cũng không biết phải làm gì, hắn vẫn nghĩ không thông rốt cuộc tên tiểu tử Đường Kim kia có lai lịch gì?
-Ngươi muốn biết Đường Kim là ai không? – đúng vào lúc này, một thanh âm vang lên bên tai Lục Đạo Minh:
-Ngươi mời bữa tối, ta có thể cho ngươi biết Đường Kim là ai.
Lục Đạo Minh quay đầu, phát hiện một nam tử trẻ tuổi tướng mạo phổ thông đang đứng ở phía không xa, trên mặt là nụ cười thiện chí.
-Ngươi là ai? – Lục Đạo Minh khẽ nhăn mày.
-Ta tên Hoắc Đông Lai. – thanh niên nam tử khẽ cười một cái:
-Nếu như ngươi muốn cướp lại nữ nhân trong tim mình thì có lẽ ta có thể giúp ngươi một chút.
-Hình như ta không quen ngươi, tại sao ngươi muốn giúp ta? – Lục Đạo Minh dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Hoắc Đông Lai, cái gọi là vô sự hiến ân cần, không phải gian thì cũng là cướp. Lục Đạo Minh không phải kẻ ngốc, hắn tất nhiên sẽ không tin có người vô duyên vô cớ giúp mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận