Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 589: Thời tiết này còn thay đổi nhanh hơn cả nữ nhân.

Đại lục Châu Phi rộng lớn có hàng chục quốc gia, A-ka-phi là một trong số đó, quốc gia này là một trong những nơi thiếu ổn định nhất Châu Phi, ở đây chiến loạn liên miên.
Thành Ka-dan là thành phố lớn thứ hai ở nước này, ngôi thành này có khoảng hơn 6 triệu cư dân, vừa có những khu hiện đại với những tòa nhà cao chọc trời, đồng dạng cũng có những khu nhà ổ chuột rách nát, nơi nay văn hóa rất lộn xộn, cho dù có cảnh sát và quân đội cùng duy trì trật tự nhưng trên phó thỉnh thoảng vẫn phát sinh vài vụ đấu súng.
Sân bây quốc tế Ka-dan, giữa trưa, một chiếc máy bay Bô-ing hạ cánh xuống sân bay, vài phút sau thì một đám người bước ra khỏi sân bay, đám người này không đông chỉ có vừa đúng 10 người, có cả nam và nữ, bên trong có một cô gái xinh đẹp phi phàm, tóc bạc chân trần càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đám người này không phải ai khác mà chính là Đồ Long tiểu tổ tối qua vừa nhận được nhiệm vụ, Đường Kim ăn mặc bộ quần áo thể thao, ngược lại là Tống Oánh vẫn ăn mặc giống với trước đây, chỉ là không có khoác chiếc áo gió bên ngoài nữa, còn mấy người khác thì cũng thay đổi lại trang phục cho giống du khách bình thường một chút, đương nhiên trên thực tế thì nơi này căn bản là không có du khách, lúc này họ đang đóng vai một đám thương nhân đi làm ăn.
Đặc công chấp hành nhiệm vụ trong nước mà nói thì tương đối đơn giản, bất luận là vũ khí hay là thông tin tình báo thì đều được cung cấp rất đầy đủ, nhưng nếu như đặt chân lên quốc gia khác thì tất cả sẽ không thuận lợi như thế, trước khi lượt đấu này diễn ra thì mọi người luôn chờ mong nhiệm vụ này sẽ diễn ra ở trong nước, nhưng thật đáng tiếc là trời không theo ý người à không phải là lãnh đạo không hiểu ý cấp dưới hay trọng tài không theo ý người chơi chứ nhỉ…túm lại là nhiệm vụ này nằm ở một quốc gia vừa loạn lạc vừa xa tít mù tắp.
-Thời tiết thay đổi còn nhanh hơn cả nữ nhân, mới có mười mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà chúng ta đã được nhảy vọt từ mùa đông ở Hoa Hạ sang mùa hạ ở Châu Phi. – Lưu Phong bắt đầu cảm khái:
-Từ điểm này mà nói thì nơi này đúng là không tồi, nhiệt độ bên ngoài bây giờ cũng phải đến 30 độ đi?
-Bây giờ nơi này cũng tính là lúc mát mẻ nhất rồi, nhiệt độ thấp nhất ở đây là khoảng 20 độ, cao nhất thì hơn 30 độ. – Lạc Doãn Hàn tiếp lời.
-Lúc lạnh nhất mà cũng nóng như vậy, thế lúc nóng nhất không phải là thiêu chết được cả người sao? – Lưu Đan bắt đầu phàn nàn:
-Đợi chúng ta chấp hành xong nhiệm vụ này thì làn da của ta chắc cũng thành nửa Châu Phi mất rồi.
Chỉ cần còn sống trở về thì cho dù có bị đen như dân Châu Phi cũng đã gọi là thành công rồi. – Lâm Gia Minh tiếp lời, sau đó rất nhanh đổi chủ đề:
-Bây giờ chúng ta phải làm gì?
Mọi người khác cũng không nói gì mà đều nhìn vào Đường Kim và Tống Oánh, cho dù Lạc Doãn Hàn là đặc công có kinh nghiệm phong phú nhất ở đây thì người dẫn đầu đội ngũ cũng vẫn là Đường Kim và Tống Oánh.
-Trước tiên rời khỏi sân bay rồi nói tiếp. – Đường Kim hời hợt nói, đối với nhiệm vụ lần này hắn dường như không có để ở trong lòng, nhìn bộ dạng của hắn thì càng giống du khách hơn.
-Đường Kim ôm Tống Oánh nhẹ nhàng rời đi, mấy người khác cũng lập tức theo sau, còn Lưu Phong thì bắt đầu phàn nàn, đương nhiên là không phải trách Đường Kim mà là phàn nàn quy tắc của lượt đấu này:
-Ta nghĩ quy tắc không công bằng, tuy rằng chúng ta đang thi đấu với Tiềm Long nhưng dù sao thì nhiệm vụ lần này cũng là giải cứu con tin, con tin an toàn mới là hàng đầu, vậy mà còn hạn chế nhiều thứ như vậy, đây không phải là cố ý làm giảm tỷ lệ thành công của chúng ta hay sao?
Mười mấy giờ trước khi hội hợp ở tổng bộ họ mới được biết là tuy lần này là chấp hành nhiệm vụ chân chính nhưng lại không giống với mọi lần đặc công của Ám Kiếm ra ngoài làm nhiệm vụ. Bình thường thì khi đặc công ra ngoài làm nhiệm vụ thì luôn có lực lượng hậu cần chi viện đầy đủ, bất luận là vũ khí hay tình báo đều được cung cấp chu đáo, nhưng lần này Đồ Long tiểu tổ chỉ được chi viện tình báo hơn nữa là chi viện từ xa chứ không có ai tới tiếp ứng, vũ khí thì họ phải tự nghĩ cách, còn số vũ khí họ chọn ở tổng bộ hôm qua thì vẫn lưu lại ở đó chứ căn bản không thể đem tới đây được.
Như vậy thì nhiệm vụ vô hình chung đã khó khăn hơn rất nhiều, điều duy nhất an ủi các thành viên khác của Đồ Long tiểu tổ là có Đường Kim và Tống Oánh hai đại sát khí ở bên thì cho dù tạm thời chưa có vũ khí thì họ vẫn được đảm bảo an toàn.
-Yên tâm đi, chỉ cần tìm thấy con tin ở đâu thì việc khác ta đều có thể giải quyết. – Đường Kim lười biếng nói.
Lưu Phong cũng không nói gì nữa, một hàng người cứ thế ra khỏi sân bay, tuy rằng Tống Oánh nhìn rất bắt mắt nhưng thành Ka-dan cũng thường xuyên có người Hoa xuất hiện cho nên sự xuất hiện của họ cũng không làm mọi người đặc biệt chú ý.
Vừa bước ra khỏi đại sảnh của sân bay thì vòng tay của Đường Kim đã rung lên, Đường Kim đưa tay lên tiếp nối thông tin thì mọt âm thanh quen thuộc lập tức truyền tới:
-Này, đại sắc lang, các người bây giờ đang ở sân bay hả? Nếu như các người muốn nghỉ ngơi thì cách đó 20km có khách sạn tốt nhất thành Ka-dan đấy, nếu như các người muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thì các người cần phải nhanh chóng kiếm được vài chiếc xe sau đó đi về phía nam khoảng 200km có một thị trấn gọi là Takha, ờ phải rồi, các người đi sang trái 500 mét sẽ nhìn thấy một chiếc xe bus, các người có thể tốt bụng cho lái xe nghỉ ngơi một chút sau đó lại tốt bụng đưa hắn đến thị trấn Takha.
Giọng nói này tất nhiên là của Hiểu Hiểu, thanh âm của nàng vừa truyền vào tai mọi người thì Lâm Gia Minh lập tức xung phong:
-Tên tài xế đó để ta giải quyết đi.
-Đúng rồi, nếu như tối nay các người tới kịp thị trấn Takha thì ta có lẽ có thể tìm cho các người một lô vũ khí. – thanh âm của Hiểu Hiểu lại lần nữa vang lên:
-Đại sắc lang, trước tiên cứ như vậy đã, lát nữa liên hệ sau!
Không đợi Đường Kim có cơ hội để nói chuyện thì Hiểu Hiểu lập tức đã cắt đứt đường truyền, điều này làm Đường Kim cảm thấy khá kỳ quái, nàng bình thường rất thích đấu võ mồm với hắn nhưng sao hôm nay lại không thấy biểu hiện gì vậy?
Nghĩ một lát , Đường Kim quay sang Lâm Gia Minh:
-Ngươi tới giải quyết tên tài xế xe bus kia đi, chúng ta trực tiếp tới thị chấn Takha.
Lâm Gia Minh không hề do dự mà lập tức hành động, chỉ một phút sau thì chiếc xe đã nằm trong tầm khống chế của hắn, thêm một phút nữa thì mọi người đều đã lên xe, Lâm Gia Minh thay thế vị trí của tài xế lái chiếc xe bus kia ra khỏi sân bay thẳng tiếng thị trấn Takha.
-Nghe nói nhiệm vụ của đám người Tiềm Long là ở trong nước, muốn thắng bọn chúng thực sự rất khó a! – Lưu Phong lúc này lại bắt đầu cảm khái:
-Đi cứu con tin thì cũng thôi đi, chúng ta lại còn phải tiêu diệt tập đoàn chuyên bắt cóc người Hoa, đến bây giờ chúng ta vẫn còn chưa biết hang ổ của bọn chúng ở đâu nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận