Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 369: Đúng là đồ trời đánh!

Bốn phía xôn xao, ai cũng không ngờ rằng, Lý Thiên Danh sẽ thật sự quỳ xuống.
Mặc dù một số người đã mơ hồ nghe ra Đường Kim đang đang uy hiếp Lý Thiên Danh, Dương Minh Hào theo lời Đường Kim nói kia đã chết, mà bảo Lý Thiên Danh làm bạn với hắn không phải là dọa giết Lý Thiên Danh sao? Nhưng mà Đường Kim dám làm thế chứ?
Bất kể nói thế nào bây giờ chính là xã hội pháp trị, Lý Thiên Danh đâu cần sợ hãi mà phải quỳ xuống như vậy?
Không ít người thầm khinh bỉ Lý Thiên Danh, đúng là siêu cấp nhát gan kiêm siêu cấp nhu nhược a!
Lý Thiên Danh quả thật nhát gan, hoặc nói cách khác hắn đạt chuẩn mềm nắn rắn buông, lúc trước hắn theo đuổi Kiều An An, bị người đánh một trận là không dám dây dưa nữa, bất quá Lý Thiên Danh bây giờ sợ hãi như thế không phải vì nhát gan mà là hắn biết nhiều hơn người khác.
Người không biết không sợ, hiểu được càng nhiều, ngược lại càng phát ra sợ hãi, trong bệnh viện không có mấy người biết chuyện Dương gia và Kiều gia, chỉ có Lỳ Thiên Danh từng nhận chút ưu đãi từ Dương Minh Hào là biết một chút.
Trên tỉnh đang có lời đồn, vị hôn thê Kiều An An của Dương Minh Hào câu được một người đàn ông khác, mà người này to gan lớn mật giết Dương Minh Hào, Kiều An An bởi vậy bị trục xuất khỏi Kiều gia, còn người đàn ông kia nghe nói bị hủy thi diệt tích.
Mặc dù đại đa số mọi người không biết người đó là ai, nhưng Lý Thiên Danh lại biết người đó chính là Đường Kim, bởi vì Đường Kim mất tích gần một tuần, hắn cũng nghĩ đến Đường Kim thật sự bị hủy thi diệt tích, chính vì vậy, hắn mới lại bắt đầu đánh chủ ý với Kiều An An.
Bây giờ không có vật cản Dương Minh Hào, Kiều gia đã trục xuất Kiều An An khỏi nhà, cả Đường Kim cũng bị Dương gia thủ tiêu, Lý Thiên Danh tự nhiên cho rằng Kiều An An bây giờ bơ vơ không nơi nương tựa, chỉ cần hắn giở chút thủ đoạn thì nàng thành vật trong túi rồi.
Lý Thiên Danh mơ rất đẹp nhưng khi hắn phát hiện Đường Kim sống sờ sờ đứng ở trước mặt thì giấc mộng trở thành ác mộng, bác sỹ bình thường có thể thờ ơ vì nghĩ rằng Đường Kim đang đùa giỡn nhưng hắn biết Đường Kim nói được làm được.
Tiểu tử này thủ tiêu Dương Minh Hào bây giờ còn chẳng sao thì tiểu nhân vật như hắn có gì đáng nói sao?
Mặt mũi rất trọng yếu, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn, Lý Thiên Danh còn không có hưởng thụ đủ niềm vui trên đời, cho nên hắn vội quỳ xuống.
- Khiến ta quá thất vọng, sao ngươi lại thật sự quỳ xuống cầu ta cơ chứ?
Đường Kim thất vọng.
- Bất quá, coi như ngươi cầu ta thì ta cũng sẽ đánh ngươi!
Nói còn chưa dứt lời, Đường Kim liền đá một cước vào ngực Lý Thiên Danh.
- Bỏ qua đi, đừng để loại người như vậy làm ảnh hưởng tới tâm tình của chúng ta. Mình đi thôi!
Kiều An An đến bên Đường Kim, chủ động ôm cánh tay của hắn, nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Đường Kim, không muốn dây dưa với Lý Thiên Danh nữa.
- Từ nay về sau không nên xuất hiện trong tầm mắt Thất tiên nữ nữa, nếu như ngươi dám để nàng nhìn thấy ngươi, vậy ngươi cũng không cần quỳ cầu xin ta, chính mình tự đào hố chôn đi.
Đường Kim không nhanh không chậm nói một câu, sau đó liền ôm Kiều An An, xoay người đi ra khỏi bệnh viện.
Lý Thiên Danh từ dưới đất bò dậy, trên mặt lại tràn đầy sợ hãi, trong nháy mắt hắn đưa ra quyết định, rời khỏi Ninh Sơn, rời khỏi tỉnh Thiên Nam, không bao giờ quay về nữa...
****************
Rời khỏi bệnh viện, nhìn vô số ánh mắt khác thường nhìn mình, khuôn mặt Kiều An An khẽ đỏ, hạnh phúc ngập tràn làm cho nàng nãy giờ không để ý đến, lúc này chợt nhận ra, xấu hổ là nàng thoáng giãy dụa ra khỏi vòng tay của Đường Kim, sau đó nắm lấy bàn tay hắn.
- Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?
Kiều An An nhẹ giọng hỏi.
- Đêm hôm đó bị thương nhẹ, bất quá bây giờ thì không sao.
Đường Kim rất vui vẻ, thậm chí hắn còn muốn cảm ơn mẹ con Liễu Ngọc Chi, nhờ hai người mà bây giờ Thất tiên nữ đã thuộc về hắn.
- Liễu Ngọc Chi kia còn tới làm phiền cậu?
Kiều An An vẫn còn có chút lo lắng.
- Bà ta à, đã đi theo con trai rồi.
Đường Kim hì hì cười, sau đó an ủi Kiều An An một câu:
- Chị đừng lo lắng, chuyện Dương gia cơ bản đã giải quyết xong.
Kiều An An khẽ thở phào một hơi, Đường Kim nói vậy thì nàng tin hắn.
Đến nỗi Đường Kim cụ thể giải quyết như thế nào, nàng không muốn biết, bởi vì có một số việc căn bản cũng không phải là nàng có thể hiểu được.
Hai người cứ như vậy tay trong tay, chậm rãi đi dọc theo đường, mãi đến khi đến tiệm cơm mới dừng lại đi vào.
Nếu như ngày xưa, sau khi ăn cơm xong chắc chắn Đường Kim sẽ quấn quýt lấy Kiều An An cả buổi chiều, nhưng hôm nay hắn chỉ ăn cơm cùng nàng rồi rời đi.
Không phải là bởi vì tiên nữ đã tới tay, mà bởi vì sau khi hắn trở về người đầu tiên gặp là Kiều An An, còn nhiều người hắn phải gặp nữa.
Sau khi chia tay Kiều An An, Đường Kim gọi báo bình an cho Tần Khinh Vũ, sau đó cũng báo một tiếng cho Ninh Tâm Tĩnh, sau đó là Tống Oánh, bất quá Tống Oánh vì phái người bảo vệ Kiều An An nên đã sớm biết tin hắn rồi.
Hai giờ chiều.
Sân vận động Ninh Sơn Nhị Trung.
Đại hội thể dục thể thao tiếp tục tiến hành, Hàn Tuyết Nhu ngồi trên khán đài thuộc lớp 10/9, bộ dáng không yên
- Hàn Tuyết Nhu.
Một giọng nói gấp gáp truyền vô tai nàng.
- Tiếu Ngọc Đình, có chuyện gì vậy?
Hàn Tuyết Nhu quay đầu, liền thấy Tiểu Đậu Nha Tiếu Ngọc Đình.
- Có người gửi đồ cho cậu, đang ở phòng thu phát.
Tiểu Đậu Nha nhẹ giọng nói ra.
- A, cám ơn nha.
Hàn Tuyết Nhu mau chóng rời khỏi khán đài.
Phòng thu phát ở cổng trường, Hàn Tuyết Nhu tiến vào hỏi:
- Chú ơi, có đồ của cháu đây không?
- Mỹ nữ, đồ của em ở đây nè!
Cười hì hì thanh âm đột nhiên theo phía sau nàng truyền đến.
Hàn Tuyết Nhu đột nhiên xoay người, liền nhìn thấy một nam sinh vẻ mặt sáng lạn tươi cười đứng ở nơi đó, đúng là Đường Kim.
Không có bất kỳ hoa ngôn xảo ngữ nào, Hàn Tuyết Nhu nhào vào lòng Đường Kim rồi trao cho hắn nụ hôn nồng cháy khiến bao người ghen tị và hâm mộ.
- Mịa, đúng là tên trời đánh a, thế này sao mà giành cup được đây!
Có tên không nhịn được nói tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận