Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 620: Hoan nghênh chàng về nhà.

Đưa mắt nhìn Trương Tiểu Báo, Trương Lực và hai người bên cạnh một cái, Đường Kim tiếp tục nói:
-Ta nói 4 người các ngươi vẫn đàn đúm cùng nhau sao? Vương Phi và Lý Bố Y ngỏm rồi các người lại dám từ tổ đội phi bạo lực không hợp tác biến thành tổ đội bạo lực sao? haizz các người không sợ sớm ngỏm củ tỏi như hai tên kia sao?
Đám người bên team áo trắng dùng ánh mắt kì quái nhìn Đường Kim, tên gia hỏa này đến cùng là ai? Nghe hắn nói thì dường như khá quen thuộc với cánh Trương Lực, mà giọng điệu của hắn dường như còn có chút ý vị uy hiếp thì phải?
Đừng nhìn team áo trắng bây giờ vẫn không chịu nhường chỗ, trên thực tế thì bọn họ cũng rất rõ dàng là đám người Trương Lực này không dễ dây vào chút nào.
Vài năm trước ở Ninh Sơn nhị trung tổ đội “phi bạo lực không hợp tác” cực kì nổi danh, bọn chúng đi khắp nơi bắt nạt người khác nhưng hơn hai năm trước thì chúng đã không may mà gặp phải Đường Kim, sao đó thì tổ đội 6 người lập tức biến thành tổ đội 4 người, trước khi Đường Kim mất tích thì 4 người còn lại khá là an phận, nhưng mà sau khi Đường Kim mất tích thì bọn chúng bắt đầu không cam tịch mịch mà nổi lên, lần này 4 người đã thành lập một tổ mới gọi là tổ hợp tác Bạo Lực.
Cái gọi là tổ hợp tác bạo lực chính là nếu như ngươi không hợp tác thì sẽ dùng bạo lực để cho ngươi hợp tác, cho dù bọn chúng không có ngang tàn như tổ 6 người lúc trước nhưng cũng tính là khá ngang ngược.
Bốn người Trương Lực nhìn Đường Kim, lúc đầu chúng còn cảm thấy có chút nghi hoặc nhưng từ từ chúng đã liên hệ người trước mặt này với người nào đó trong kí ức, nhất thời sắc mặt cả đám đều đại biến.
-Ngươi là Đường…Đường…. – Trương Lực nhìn Đường Kim sợ hãi ấp úng.
Team áo trắng lại càng cảm thấy nghi hoặc hơn, tên vương bát đản kia bị nói lắp từ bao giờ thế?
Đúng lúc mọi người vẫn đang cảm thấy khó hiểu thì đột nhiên phát hiện mấy người Trương Lực vội vàng ném bóng đi và quay đầu chạy bạt mạng.
-Có cần thiết phải chạy nhanh thế không? – Đường Kim không nhịn được lắc đầu:
-Ta bây giờ cũng chẳng có tâm tình đánh các người, lại nói nữa, nếu ta muốn đánh thì các người có chạy lên giời!
Cảm khái một câu rồi Đường Kim lại tiếp tục tiến về phía trước chỉ để lại đám người trong team áo trắng đang bốn mắt nhìn nhau, sự việc này đối với họ mà nói đúng thật là kì quái!
-Ách, đây là có chuyện gì vậy?
-Bốn tên vương bát đản kia bị dọa chạy mất dép rồi à?
-Anh bạn vừa rồi là ai thế? Đúng thật là bá khí a, trực tiếp dọa cho 4 tên gia hỏa kia đái cmn ra quần.
-Hình như là Đường Kim thì phải?
-Hở? tên Đường Kim đang hot hòn họt trên diễn đàn đó hở?
-Đúng rồi, khẳng định là hắn! trên diễn đàn có nói lúc học lớp 10 Đường Kim đã từng đập cho bọn phi bạo lực không hợp tác kia một trận!
-không sai, nghe nói sau đó có hai người trong 6 người đột tử cmn luôn, hình như là việc này có liên quan tới Đường Kim!
-Vl, chẳng trách bọn kia ngang ngược hống hách như vậy cũng bị dọa cho đái ra quần.
-Trâu bò a, đây mới là nhân vật ngưu bức chính hiệu!

Không có nghe được mấy người kia nghị luận về mình, lúc này Đường Kim đã đi qua sân cỏ và đi thẳng vào kí khu kí túc, hắn từ từ lên lầu và dừng lại trước cửa phòng 601.
Chìa khóa của hai năm trước vẫn còn, khóa cửa cũng không thay đổi cho nên Đường Kim rất thuận lợi đã mở được cửa bước vào trong.
Trong phòng vô cùng sạch sẽ, có thể nói là không có một hạt bụi, thậm chí còn sạch sẽ hơn cả hai năm trước lúc Đường Kim ở đây, chỉ là trong phòng không có ai mà thôi.
Đồ đạc trong phòng vẫn sắp xếp y như trước, trừ việc trên bàn có một bình hoa đang cắm vài bông hoa ra thì những thứ khác căn bản là không hề thay đổi.
Đường Kim đứng nhìn phòng khách khoảng 1 phút sau đó liền đi vào phòng ngủ, trong phòng ngủ đặt vài món trang sức không quá bắt mắt, còn có cả một tấm ảnh lớn, người trong ảnh không ai khác mà chính là Kiều An An. Bên cạnh bức ảnh có dán một tấm giấy nhớ, trên đó có lời nhắn của Kiều An An:
-Chồng à! Hoan nghênh chàng về nhà! Hôm nay ta làm ca tối, có gì thì gọi điện cho ta!
Nhìn nét chứ quen thuộc viết trên giấy nhớ, lại nhìn hình ảnh thân thương của Kiều An An trong tấm ảnh bên cạnh, Đường Kim bất giác có một loại huyễn tưởng, dường như là Kiều An An đang đứng trước mặt hắn nhiệt tình chào đón hắn về nhà vậy!
-Thất tiên nữ đã biết là ta quay lại rồi sao? – Đường Kim tự nhủ, từ thứ 6 đến giờ đã là hai ngày thời gian, Kiều An An biết hắn đã quay lại cũng là bình thường, hơn nữa Kiều An An cũng hay liên lạc với Hàn Tuyết Nhu, nói không chừng Hàn Tuyết Nhu đã nói cho nàng cũng nên.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Đường Kim đang chuẩn bị ra khỏi phòng thì đột nhiên hắn phát hiệm ra một cái hòm giấy đặt ở góc phòng, vốn là điều bình thường nhưng hắn lại phát hiện trong chiếc hòm nhỏ đó đặt rất nhiều giấy nhớ, số giấy nhớ đó giường như đều giống như cái được dán bên cạnh ảnh của Kiều An An vậy.
-Từ lúc nào Thất tiên nữ lại đam mê viết lời nhắn lên giấy vậy? Đường Kim vừa tự nhủ vừa bước tới bên cạnh hòm giấy tiện tay nhặt vài tờ lên.
Bút tích trên giấy rất quen thuộc, xác thực đều là do Kiều An An viết, lúc mới đầu Đường Kim chỉ là hiếu kì nên mới lật lên xem nhưng dần dần tâm tình của hắn rất nhanh đã biến đổi.
-Chồng à, về rồi thì nhớ gọi điện cho ta!
-Chồng à, ta đi làm đây, nếu chàng về thì nhớ gọi điện cho ta!
-Chồng à, ta ra ngoài ăn cơm, nếu chàng về nhớ gọi cho ta nhé!

-Chồng à, chúc chàng sinh nhật vui vẻ, nếu đọc được thì nhớ gọi điện cho ta!
-Chồng à, chúc mừng năm mới, ta phải ở bệnh viện tăng ca, nếu chàng về nhà thì nhớ tới bệnh viện tìm ta!

-Chồng à, hoan nghênh chàng về nhà, ta đang trực ở bệnh viện, có gì gọi cho ta nhé!
-Chồng à, chào mừng chàng về nhà, tối nay tới bệnh viện tìm ta đi!
….
Mấy trăm tờ giấy Đường Kim không thể đọc hết nhưng hắn xem đến cuối cùng thì phát hiện trên mỗi tờ giấy đều có câu mở đầu là : Chồng à, hoan nghênh chàng về nhà!
Đường Kim cuối cùng cũng hiểu là không phải Kiều An An biết hắn đã trở về mà những ngày qua trước khi ra khỏi cửa Kiều An An đều sẽ dán một tờ giấy như vậy bên cạnh ảnh nàng, như thế thì bất luận là khi nào hắn quay lại nơi đây thì cũng luôn thấy được lời nhắn như thế, luôn cảm giác được Kiều An An đang nhiệt tình chào đón mình trở về.
Nhìn mấy trăm tờ giấy xếp ngay ngắn trong chiếm hòm nhỏ, trái tim Đường Kim như bị cái gì đó đâm một cái, một loại xúc động không nói nên lời đột nhiên nổi lên trong lòng hắn, hắn vội bỏ mấy tờ giấy trên tay xuống rồi lập tức biến mất tại chỗ, đây là lần đầu tiên hắn dùng thuấn di sau khi trở lại Ninh Sơn, bởi vì ngay lúc này hắn chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để tới gặp Kiều An An và ôm nàng vào lòng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận