Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 586: Ngươi xác thực là một người chết

Hứa Thế Tuấn vừa mới thét xong thì đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai vì hắn phát hiện mọi người đang dùng ánh mắt khá cổ quái nhìn hắn, kể cả Lam Thế Tuấn cũng vậy.
Nhưng mà cho dù thấy sai sai thì hắn cũng rất nhanh đã bị mỹ nhân chân trần bước ra từ trong xe hấp dẫn, tóc bạc chân trần , eo nhỏ mông cong, một cặp tuyết phong rất bắt mắt, còn có một khuôn bặp baby siêu dễ thương, dường như có thể cùng Tống Ngọc Đan phân cao thấp , đối với loại hoa hoa công tử như Hứa Thế Tuấn, nhìn thấy siêu cấp mỹ nữ như nàng thì tròng mắt cũng không chuyển lấy một cái.
Nhưng một giây sau thì Hứa Thế Tuấn liền nhìn thấy vòng eo mềm mại co dãn của nàng bị một nam nhân ôm lấy, lập tức hắn nộ hỏa xung thiên, một thằng cù bất cù bơ ngồi taxi thì có tư cách gì có được mỹ nhân như thế chứ?
-Này, tiểu tử, ngươi biết đây là nơi nào không? Đây là nơi ngươi có thể tùy tiện tới sao? – Hứa Thế Tuấn gào thét với nam nhân kia sau đó vẫy tay:
-Biến về đi, ngồi luôn cái taxi này mà biến về, đây không phải là nơi mà ngươi có thể tới!
Cũng không đợi người khác kịp lên tiếng, Hứa Thế Tuấn lập tức quay về phía mỹ nữ kia tiếp tục nói:
-Vị mỹ nữ này, nàng tới đây thì ta rất hoan nghênh, còn cái loại nam nhân chỉ có thể ngồi taxi mà một đôi giày cũng không mua được cho mỹ nhân thì đừng có đem hắn tới nơi này!
Trước cửa Mẫu Đơn Các ít nhất cùng có vài chục cái siêu xe đang đậu ở đó, người biết hàng chỉ cần nhìn một cái là phát hiện giá của chúng cơ bản đều trên trăm vạn một chiếc, rẻ nhất cũng là một chiếc Audi A8 rồi, đắt nhất thì cũng là loại siêu xe vài chục triệu tệ. Rõ ràng là dù là những vị khách được Tống Ngọc Đan mời tới không phải toàn bộ là đệ tử thế gia nhưng những người này cũng khá có tiền.
Nhưng bây giờ đột nhiên lại xuất hiện hai người đi taxi tới, trong mắt Hứa Thế Tuấn thì đôi nam nữ này, nữ xinh đẹp như thế thì cho dù nghèo một chút, gia thế bình thường một chút nhưng chỉ cần dựa vào dung mạo tuyệt thế của nàng thì có thể được mời tới đây là hoàn toàn có thể lý giải, còn tên nam nhân kia thì sao Tống Ngọc Đan có thể mời loại khách như vậy được chứ?
Chính vì thế cho nên hắn mới chẳng thèm suy nghĩ kĩ càng gì đã cho rằng là nam nhân kia bám đít mỹ nữ mà tới, nói không chừng tới để đóng vai hộ hoa sứ giả cũng nên, Hứa Thế Tuấn vừa mất mặt trước mọi người cho nên hắn không do dự gì mà lập tức trào phúng người mới tới, thậm chí là còn đòi đuổi người.
Chỉ là hắn còn chưa kịp nói hết câu thì đã phát hiện không khí xung quanh có chút không đúng, trừ Lam Thế Tuấn ra thì dường như Bạch Đại Hải, Hoàng Lập Thành, Hoàng Lệ Tinh đều dùng một ánh mắt kỳ dị nhìn hắn, có vài người trong mắt còn đầy vẻ cười nhạo, thậm chí còn có đồng tình.
Hơn nữa, những ánh mắt kia giống như đang nhìn một người chết vậy.
-Lam Thế Tuấn, ngươi nhìn cái gì chứ? – Hứa Thế Tuấn không thoải mái hỏi.
-Ta chỉ thấy có chút kỳ quái. – trên mặt Lam Thế Tuấn lộ ra một nụ cười khá quỷ dị:
-Đến cả người chết cũng có thể tham gia yến hội của Tống Tiểu Thư thì tại sao một người đi taxi tới lại không thể chứ?
-Ngươi nói ai là người chết? – Hứa Thế Tuấn phẫn nộ nhìn Lam Thế Tuấn.
-Tất nhiên là ngươi. – Lam Thế Tuấn cười cổ quái.
-Lão tử còn sống sờ sờ, ngươi chết rồi lão tử cũng vẫn chưa chết… - Hứa Thế Tuấn nhịn không được mắng một câu.
Nhưng đúng lúc này một thanh âm băng lãnh tiếp lời:
-Hắn nói không sai, ngươi xác thực là một người chết!
Hứa Thế Tuấn ngẩn ra sau đó quay đầu lại nhìn thì phát hiện người nói chính là mỹ nữ tuyệt sắc vừa xuống xe kia, nàng đang như chú chim nhỏ nép vào người tên nam nhân bên cạnh cho người ta một cảm giác ôn thuận như nước, nhưng ánh mắt của nàng lúc này lại băng lãnh dị thường, làm người ta có cảm giác như đang cảm nhận được một cỗ hàn ý đang xâm nhập sâu vào tận xương tủy của mình vậy.
-Đinh…đinh…
Một loạt âm thanh thanh thúy vui tai vang lên, chính là Tống Ngọc Đan lúc này đã động thân, nàng nhanh chóng đi lên phía trước nghênh tiếp đôi nam nữ kia, trên mặt lộ ra nụ cười điềm nhiên:
-Đường tiên sinh, Tống Tiểu Thư, đa tạ hai vị đã nể mặt tới hàn xá, Ngọc Đan cảm thấy vinh hạnh vô cùng, nếu tiếp đãi chưa được chu đáo mong hai vị lượng thứ.
Tống Tiểu Thư?
Nghe cách xưng hô của Tống Ngọc Đan nhiều người tỏ ra kinh ngạc vô cùng, mỹ nữ tuyệt sắc kia cũng họ Tống? Nhưng trên đời này vẫn còn người họ Tống khác để cho kinh thành Tống gia Tống nhị tiểu thư phải khách khí như vậy sao?
-Đường huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi. Bạch Đại Hải cũng lập tức tiến lên nghênh đón, khách khí chào hỏi một tiếng.
Tuyệt đại đa số người đứng ở cửa lúc này đều cảm thấy khó hiểu, không biết đôi nam nữ này có lai lịch gì, chỉ có một ít đệ tử thế gia nghe qua một chút lời đồn mới đột nhiên hiểu ra, hiểu ra rồi thì sắp mặt những người này lập tức khẽ biến, có vài người thậm chí còn vô thức lùi sau vài bước, ánh mắt nhìn đôi nam nữ kia đầy sợ hãi và bất an.
Bởi vì bọn họ cuối cùng cũng đã biết thân phận của đôi nam nữ này chính là Đường Kim và Tống Oánh, tuy rằng hai người này vẫn còn khá lạ lẫm với tuyệt đại đa số người ở kinh thành nhưng mà một số người chân chính biết được lai lịch và sự tích của họ thì đều hiểu rằng hai người này tuyệt đối không được trêu trọc, họ là những nhân vật cực kì nguy hiểm!
Nhưng mà lúc này Đường Kim không có đáp lại Bạch Đại Hải, hắn cũng không có nói chuyện với người khác mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Đan, hắn nhìn Tống Ngọc Đan mất cũng không thèm chớp lấy một cái, dường như đang đơ ra vậy.
Đây là lần đầu tiên Đường Kim gặp Tống Ngọc Đan, sau khi chính thức gặp nàng thì Đường Kim cuối cùng cũng hiểu ra tại sao nàng lại được gọi là Ngọc Mẫu Đơn rồi, nàng có vẻ mỹ lệ cao quý như hoa mẫu đơn, cũng có khí chất vương giả trong hoa của mẫu đơn nhưng nàng không chỉ là mẫu đơn mà nàng là Ngọc Mẫu Đơn, nàng giống như một bông mẫu đơn được điêu khắc từ ngọc quý mà ra vậy!
Mi mục như tranh, da trắng như tuyết, Tống Ngọc Đan có thể xưng là một tuyệt đại giai nhân theo phong cách cổ điển, dung mạo của nàng cũng không hổ là một trong Thất sắc hoa, nhưng Đường Kim chú ý nhất lại không phải là dung mạo của nàng, cũng không phải là dáng người mà là y phục trên người nàng, một bộ y phục rất đặc biệt thậm chí có thể nói là xảo đoạt thiên công.
Đây là một chiếc váy dài màu phỉ thúy, nhưng chiếc váy này lại không dùng bất cứ loại vải nào làm thành hết, tài liệu để làm ra chiếc váy dài này hoàn toàn là từ những viên ngọc nhỏ, hàng ngàn hàng vạn viên ngọc bị một loại tơ đặc chế xuyên lại với nhau để hợp thành một chiếc váy, trên mỗi miếng ngọc nhỏ điều được điêu khắc một bông hoa mẫu đơn cực kì tinh tế, những bông mẫu đơn nhỏ li ti này lại được xếp thành một bông mẫu đơn lớn, cả chiếc váy nhìn như một bông hoa mẫu đơn đang nở rộ vậy.
Chính tại lúc Đường Kim còn đang mải chiêm ngưỡng bông hoa mẫu đơn này thì Tống Ngọc Đan lại đang quay sang nhìn Tống Oánh:
-Tống Tiểu Thư, ta biết là Hứa Thế Tuấn đã mạo phạm cô, chỉ là cô có thể cho ta một chút mặt mũi, tạm thời tha cho hắn có được không? Dù sao thì bây giờ hắn cũng là khách nhân của ta.
Khẽ ngừng một chút, Tống Ngọc Đan lại bổ xung:
ế ế ấ ố ể ố-Đợi yến hội kết thúc, bất luận Tống Tiểu Thư muốn làm gì thì ta cũng sẽ không nói nửa lời.
-Qúa muộn rồi. – thanh âm của Tống Oánh dị thường băng lãnh:
-Hắn đã chết mất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận