Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 576: Trạm thu mua phế phẩm

Cả quá trình diễn ra trong có vài giây đồng hồ, rất nhiều người căn bản còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra mà chỉ nghe thấy tiếng súng nổ mà thôi, đương nhiên cũng có không ít người nhìn rõ được cả quá trình, trong đó có Đường Kim, hơn nữa hắn nghĩ Vương Kiến thua cũng không oan, tên gia hỏa kia có kỹ nghệ bắn súng rất lợi hại, đặt biệt là tốc độ xuất súng cực kì nhanh!
Trên thực tế thì sau khi Bạch Tướng Quân tuyên bố trận đấu bắt đầu chưa đầy một giây thì Ngô Pháp đã rút súng ra sau đó liên tiếp bắn bốn phát về phía Vương Kiến, bốn phát súng này không hề ngắm vào bộ vị trọng yếu trên người Vương Kiến mà chỉ ngắm vào hai tay và hai chân hắn, Vương Kiến căn bản là chưa kịp phản ứng thì đã mất đi sức chiến đấu, trận đấu thứ hai cứ như thế mà kết thúc, không còn nghi ngờ gì nữa, bên thắng lại là Tiềm Long.
Trận đấu thứ ba cũng giống như trận thứ hai vậy, nhưng lần này người ra trận bên Tiềm Long là Ngô Thiên, tướng mạo hắn khá giống Ngô Pháp, mà nghe tên hai người hợp lại thì Ngô Pháp Ngô Thiên nghe cứ như là vô pháp vô thiên ấy, rõ ràng đây là một cặp huynh đệ mà, trên thực tế thì bọn hắn đúng là một cặp huynh đệ thiện xạ.
Người ra trận bên Ám Kiếm là Lưu Đan, chiến đấu vừa bắt đầu thì Lưu Đan cũng rút súng ra bắn nhưng nàng mới kịp bắn có một phát và không hề bắn trúng Ngô Thiên thì cánh tay cầm súng của nàng đã trúng đạn, tiếp theo thì kết cục của nàng cũng giống như Vương Kiến…
-WOW… - bên phía Tiềm Long khán giả hoan hô rầm rộ.
-Ám Kiếm cái con khỉ gì chứ, đúng là không chịu nổi một kích.
-Chỉ bằng bọn họ mà cũng đòi ngồi ngang hàng với chúng ta sao?
-Đúng đấy, bên kia non quá đi!
-Trước đây ta đánh giá cao bọn họ rồi…

Mấy người ủng hộ Tiềm Long lúc này đang hưng phấn dị thường, không ít người đã bắt đầu buông lời khiêu khích Ám Kiếm, còn bên phía Ám Kiếm thì trên khán đài hưu quạnh kia dường như cũng hưu quạnh như vậy, liên tiếp thua ba trận là Ninh Tâm Tĩnh đã không thể nào bình tĩnh được nữa, duy chỉ có Đường Kim và Tống Oánh lúc này là vẫn rất trấn định thôi, hai người vẫn chàng chàng thiếp thiếp như ở chỗ không người, dường như họ căn bản không để việc này trong lòng.
-Ta xin lỗi, Ninh giáo quan… - Lưu Đan đã quay lại khán đài, dưới sự trị liệu ngắn ngủi của Vân Vũ Tuyết thì Lạc Doãn Hàn, Vương Kiến, Lưu Đan cũng đã không có gì đáng ngại nữa, nhưng mà lúc này họ dường như không có để ý tới y thuật thần kì của Vân Vũ Tuyết mà đến Lưu Đan cũng mặt đầy bất an nhìn Ninh Tâm Tĩnh.
-Không trách được các người, đối thủ thực sự quá mạnh. – trên mặt Ninh Tâm Tĩnh lộ ra một nụ cười bất lực.
-Cứ tiếp tục thế này không phải là biện pháp, chúng ta đừng nói thắng năm trận, ta xem trừ Đường Kim và Tống Oánh ra thì chúng ta muốn thắng thêm một trận cũng khó. – ngữ khí của Lưu Phong không hề lạc quan, đối thủ xác thực là mạnh hơn dự liệu của hắn rất nhiều.
Sắc mặt mấy người chưa lên đài của Đồ Long tiểu tổ nhất thời nhăn lại, hiển nhiên là lúc này họ cũng không cảm thấy lạc quan lắm với kết quả.
Đúng vào lúc này thì thanh âm của Bạch Tướng Quân lại lần nữa truyền vào tai mọi người:
-Trận thứ tư, Hoắc Đông Hạo của Tiềm Long đối chiến Tống Oánh của Ám Kiếm.
Thanh âm của Bạch Tướng Quân vừa dứt thì một thân ảnh tiêu sái đã đáp xuống lôi đài, người này khoảng hơn 20 tuổi, mi thanh mục tú, tướng mạo cũng khá ổn, đối với Đường Kim và Ninh Tâm Tĩnh mà nói thì nam tử trước mắt này cũng không có gì là lạ lẫm, bởi vì hắn chính là người lúc đầu từng ra nhập Ám Kiếm.
Lúc đầu Hoắc Đông Hạo ra nhập ám kiếm thì hắn tự cho rằng mình là đối tượng được trọng điểm bồi dưỡng nên đã khiêu chiến địa vị của Đường Kim nhưng mà việc không như ý muốn, hắn không những bị đuổi ra khỏi Ám Kiếm mà còn bị Đường Kim nện cho một trận, cuối cùng thì cay cú mà rời khỏi Ninh Sơn, nhưng mà Đường Kim cũng không ngờ được là tên ra hỏa này lại quay ra đầu quân cho Tiềm Long, bây giờ lại còn tham gia Long Kiếm chi chiến nữa chứ.
Hoắc Đông Hạo vừa lên đài thì đã quay sang phía khán đài của Ám Kiếm:
-Ninh Tâm Tĩnh, Ta đã nói qua là cô sẽ phải hối hận, bây giờ là lúc cô phải hối hận rồi!
Ninh Tâm Tĩnh còn chưa nói gì thì thanh âm lười biếng của Đường Kim đã truyền vào tai mọi người:
-Ninh giáo quan, Tiềm Long không phải là cái trạm thu hồi phế phẩm chứ? Nếu không thì sao lại thu về cái thứ rác rưởi mà Ám Kiếm chúng ta không cần nữa vậy?
-Đường Kim, Ám Kiếm các ngươi mới là trạm thu hồi phế phẩm chân chính ấy. – Hoắc Đông Hạo lạnh lùng nhìn Đường Kim, trong mắt phát ra từng tia phẫn nộ nhưng hắn không có phát hỏa mà chỉ cười lạnh:
-Các ngươi đã thua ba trận rồi, hơn nữa lập tức sẽ thua thêm trận thứ tư, cho dù các ngươi có thể thắng được một trận thì sao chứ? Bại cục đã định, chỉ có một người ngươi mà cũng đòi nghịch chuyển càn khôn, một tay ngăn sóng lớn sao? Hôm nay ta sẽ cho các người thấy lúc đầu Ninh Tâm Tĩnh chọn ngươi là lựa chọn sai lầm nhất của nàng!
Không đợi Đường Kim kịp nói gì Hoắc Đông Hạo đã đề cao thanh âm, ngữ khí đầy châm biếm:
-Sao hả? Người của Ám Kiếm không dám lên đài hả? Nhưng mà cũng đúng thôi, không lên đài mới là tốt nhất, dù sao thì lên đài cũng là tự rước nhục vào thân mà thôi, không bằng dứt khoát nhận thua đi!
-Hoắc Đông Hạo IQ của ngươi một chút cũng không tiến bộ! – Đường Kim cảm khái một câu rồi buông vòng eo thon thả của Tống Oánh ra:-Tống Oánh bảo bối, mau lên đi, giải quyết hắn, đừng đánh chết là được.
-Ân! – Tống Oánh khẽ cười một cái rồi nhẹ nhàng bật lên, trong chớp mắt đã xuất hiện trên lôi đài rồi nhẹ nhàng đáp xuống như tiên nữ giáng lâm.
Bốn phía một phen tĩnh mịch, vẻ đẹp của Tống Oánh làm vô số nam nhân nghiêng ngả, cho dù là nữ nhân thì trong khoảng khắc đó cũng có chút thất thần.
-Có thể bắt đầu được chưa? – thanh âm băng lãnh của Tống Oánh phiêu phù bất định, lời này là nàng nói với Bạch Tướng Quân.
Bạch Tướng Quân ngược lại lúc này lại rất trấn định, hắn khẽ gật đầu rồi nói:
-Long Kiếm chi chiến phần thứ nhất trận thứ tư bắt đầu!
Lời vừa dứt thì Tống Oánh đã đánh ra một chưởng, Hoắc Đông Hạo kêu lên một tiếng và lập tức bay ngược ra khỏi lôi đài, bộp một cái, sau khi tiếp đất thì hắn dường như không còn chút khí tức gì nữa.
Một đạo thân ảnh đột nhiên từ trên khán đài phía tây bay ra, người tới làm một nam nhân ngoài ba mươi tuổi, hắn chạy tới bên cạnh Hoắc Đông Hạo kiểm tra một chút và đưa ra kết luận:
-Vẫn chưa có chết!
-Trận thứ tư Ám Kiếm thắng! – Bạch Tướng Quân tuyên bố kết quả, Tống Oánh thì lập tức quay về bên cạnh Đường Kim, ôn thuận như một chú mèo dựa vào lòng hắn, làm vô số nam nhân vừa hâm mộ vừa hận vừa đố kị nhưng đồng thời trong lòng cũng giật thót một cái, mỹ nữ tên Tống Oánh bên cạnh Đường Kim kia thực lực không thể xem thường!
Ám Kiếm cuối cùng cũng gỡ được một trận, bên phía Tiềm Long lần này tất nhiên là không có ai hoan hô hết, chỉ là phía Ám Kiếm cũng không vì thế mà cảm thấy vui hơn bao nhiêu vì kết quả như vậy hoàn toàn nằm trong dự liệu.
Trận thứ năm rất nhanh đã bắt đầu, lần này bên Ám Kiếm người lên đài là Tiêu Lam, còn phía Tiềm Long cũng là một nữ nhân lên đài nhưng trận này Tiêu Lam cũng rất nhanh đã bại trận.
Mới đánh được có một nửa mà Ám Kiếm đã thua đến dường như không thể thua thêm trận nào nữa, mấy trận sau đó thì trừ Đường Kim có nắm chắc ra thì cả bốn người còn lại không ai dám chắc chắn là mình thắng cả, trên thực tế thì phần lớn những người ở đây đều nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này thì việc Ám Kiếm thua trận chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Cũng có một vài người nhìn về phía Đường Kim, mọi người ở đây đều rõ ràng Ám Kiếm đã đặt hết hi vọng lên người hắn, chỉ là hắn có thể một mình ngăn cơn sóng lớn này hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận