Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 214: Ba lê trên piano

- Cũng không phải tới đây ăn cơm, cậu sợ cái gì?
Tiếu Thiền tức giận nói một câu, sau đó đi vào phòng ăn Kinh Điển.
Hiện tại mới là tám giờ sáng, tất nhiên phòng ăn không có khách, cũng không thấy phục vụ. Chỉ là trong góc vẫn có người đánh piano.
Tiếng đàn uyển chuyển, nhưng có một cỗ ưu thương rõ ràng. Đường Kim không thích giai điệu kiểu đó, cho nên, hắn dứt khoát la một câu:
- Nè, lần trước tôi đã nói rồi, tiếng đàn của ông rất ảnh hưởng tới ăn uống, ông có thể thay đổi một chút không?
Tiếng đàn ngừng lại, người đàn ông xoay người đứng lên. Vẫn là mặt có râu, vẫn là cái cảm giác tang thương như thế.
- Ê, Đường Kim, cậu khách khí với thầy tôi một chút!
Người đàn ông còn chưa nói, Tiếu Thiền đã bất mãn trước.
- Thầy của cậu?
Đường Kim có chút ngạc nhiên.
- Tôi là thầy dậy piano của Tiếu Thiền, tên là Tập Phong.
Người đàn ông cười nhạt.
- Thảo nào tôi cứ thấy hai người có liên quan gì đó.
Đường Kim ra vẻ bừng tình đại ngộ. Chẳng trách chỗ này gọi là phòng ăn Kinh Điển, mà cửa hàng nhà Tiếu Thiền cũng gọi là sửa xe Kinh Điển.
- Thầy Tập, tên Đường Kim này thích nói hươu nói vượn, thầy đừng chấp nhặt.
Tiếu Thiền vội vàng nói.
- Cậu mới nói hươu nói vượn.
Đường Kim bất mãn nhìn Tiếu Thiền.
Tiếu Thiền chả thèm đôi co, lại gấp gáp nói với Tập Phong:
- Thầy Tập, bọn em muốn tập luyện một tiết mục, thầy sẽ giúp bọn em chứ?
- Không thành vấn đề.
Tập Phong đáp ứng thật sảng khoái.
Nhưng một phút sau, Tập Phong đã biến sắc:
- Tiếu Thiền, em nói cái gì? Khiêu vũ trên piano? Làm sao được?
- Đường Kim, cậu biểu diễn một chút đi, nếu không thầy không có tin đâu.
Tiếu Thiền cũng không giải thích, nàng hiểu rõ, chuyện như vậy thì cứ mắt thấy mới tin, còn chẳng có cách nào cả.
Đường Kim trực tiếp lôi Tiếu Thiền vào góc, sau đó tay khẽ dùng sức, cả người Tiếu Thiền bay lên. Tiếp theo, nàng nhẹ nhàng rơi lên piano, dưới sự khống chế của Đường Kim, nàng không tự chủ động mà chuyển động, dẫm ra tiếng đàn có vẻ hỗn độn, mà thân hình Tiếu Thiền cũng không ổn định.
Mà Đường Kim vẫn chưa dừng lại, hắn vươn một tay khác ra, lòng bàn tay đặt ngang, một tay khác lôi kéo, Tiếu Thiền bước một bước ra khỏi đàn, giẫm lên tay Đường Kim. tiếp theo, Đường Kim nhẹ nhàng hất tay, thân thể Tiếu Thiền nhảy lên không trung nửa mét, khi rơi xuống thì lại trực tiếp đáp lên đàn.
- Cẩn thận!
Tập Phong hô một tiếng theo bản năng. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra mình lo thừa. Tiếu Thiền cũng không ngã xuống, mà là nhẹ nhàng đáp xuống paino, mũi chân giẫm lên phím đàn, chẳng khác ngón tay là mấy. Mà cho đến lúc này, tay Đường Kim lại nhẹ nhàng kéo một cái, cho Tiếu Thiền trở về mặt đất.
- Thầy Tập, giờ thầy tin chưa?
Tiếu Thiền hơi đỏ mặt, khó mà nén kích động. Lúc trước nàng chỉ nhìn Tống Oánh và Đường Kim biểu diễn, nhưng bây giờ thì nàng tin chắc rồi, chính mình có thể khiêu vũ trên piano được.
Tập Phong chưa trả lời vấn đề của Tiếu Thiền, mà lại nhìn Đường Kim một cách kỳ dị:
- Cậu làm bằng cách nào?
- Ông cũng đừng để ý tôi làm bằng cách nào, chỉ cần biết tôi làm được là được.
Đường Kim lười biếng nói:
- Không phải tôi không muốn nói, mà là dù tôi có nói thì ông cũng không hiểu.
Tập Phong có vẻ hơi khác thường, dường như có vẻ kích động, hưng phấn, còn có một chút gì đó khác. Hắn nhìn Đường Kim, ước chừng mười mấy giây rồi mới gật đầu:
- Ừ, tôi không hỏi.
Quay đầu nhìn Tiếu Thiền, Tập Phong nói tiếp:
- Tiếu Thiền, nếu em tin thầy thì để thầy giúp các em thiết kế tiết mục này. Nhất định thầy sẽ chế tạo tiết mục này thành tiết mục kinh diễm nhất trong lịch sử!
- Vâng, em cũng đâu có biết biên soạn điệu múa kiểu gì!
Tiếu Thiền vui vẻ nói.
- Tiếu Thiền, thầy nhớ em từng học múa ba lê đúng không?
Tập Phong hỏi.
- Đúng ạ, em cũng biết một chút, nhưng không coi là giỏi.
Tiếu Thiền gật đầu.
- Biết múa là tốt rồi.
Tập Phong rất hài lòng:
- Thầy đã có tư tưởng sơ khai, trước nói một chút với các em. Tiếu Thiền, em có thể múa ba lê trên piano, nhưng không chỉ múa, mà còn phải đánh ra một khúc nhạc, đây cũng là nguyên nhân mà thầy muốn em múa ba lê. Như thế thì em có thể dùng mũi chân đánh đàn, dĩ nhiên, nếu muốn làm cho khúc nhạc liền mạch đầy đủ thì còn cần hai em cùng kết hợp.
Nói tới đây, Tập Phong lại dừng lại một chút, nhìn Đường Kim:
- Tôi định thiết kế tiết mục thành điệu nhảy hai người. Mặc dù lấy Tiếu Thiền làm chủ, nhưng lúc cậu giữ thăng bằng cho Tiếu Thiền thì cũng có thể làm thêm động tác khác. Mặt khác, cậu cũng cần thỉnh thoảng đánh đàn một chút, giữ vững sự liền mạch của khúc nhạc. Điều này không thành vấn đề chứ?
- Không thành vấn đề.
Đường Kim đáp ứng rất sáng khoái. Mặc dù hắn cảm thấy Tập Phong đánh piano cũng chẳng ra sao, nhưng hắn lại rất hài lòng với ý tưởng này.
- Vậy thì tốt.
Tập Phong khó có thể che giấu hưng phấn trong lòng:
- Khúc nhạc và điệu múa cụ thể thì còn cần suy nghĩ lại. Vậy đi, Tiếu Thiền hẳn là không quen giữ thăng bằng trong không trung, hôm nay hai người luyện tập trước một chút, các em thấy thế nào?
- Em thì không sao, dù sao em cũng rảnh mà.
Tiếu Thiền nhìn Đường Kim:
- Nè, cậu có rảnh không?
- Tạm thời đang rảnh.
Đường Kim thuận miệng nói:
- Tóm lại cậu cứ yên tâm đi, trước khi biểu diễn, khi nào có thời gian rảnh là tôi sẽ đến tập với cậu.
- Vậy được, các em tập trước đi. Yên tâm, sẽ không có ai quấy rầy đâu. Thầy sẽ đóng cửa trong thời gian này.
Tập Phong dường như còn coi trọng chuyện này hơn cả hai người Đường Kim và Tiếu Thiền.
- Cái phòng ăn lừa tình này nên sớm đóng cửa rồi.
Đường Kim nói thầm một câu, chẳng qua lại nói với Tiếu Thiền một câu khác:
- Bắt đầu luyện thôi!
Cả buổi sáng, Đường Kim đều ở đây luyện tập với Tiếu Thiền. Chẳng qua, muốn Tiếu Thiền quen thuộc cảm giác khiêu vũ trong không trung cũng không có dễ như vậy. May mà Tiếu Thiền chưa có ngã lần nào, chẳng qua chỉ ôm đầu Đường Kim hơn mười lần thôi. Cũng vì vậy, đến lúc luyện tập xong, Đường Kim không nhịn được cảm khái:
- Tiếu Thiền, quả thật cậu yêu tôi quá nhiều a!
Tiếu Thiền liếc Đường Kim một cái, cũng chả thèm cãi nhau. Hiện tại nàng hơi choáng, qua một buổi sáng, nàng bắt đầu mắc chứng "sợ độ thấp" rồi.
- Tôi đi ăn cơm trước.
Đường Kim đi ra ngoài trước. Sắp tới cửa, đột nhiên hắn lại nhớ tới một việc:
- Aiz, Tiếu Thiền, cậu ngàn vạn lần đừng có nói chuyện này ra nha. Đặc biệt không được cho hai cô nàng kia biết.
- Biết rồi, tôi còn đang sợ cậu dại gái mà khai ra nè!
Tiếu Thiền tức giận nói.
Mưa đã tạnh, khí trời vẫn hơi âm u. Đường Kim ra khỏi phòng ăn Kinh Điển, đang định vào phòng bếp cách đó không xa ăn trưa, đột nhiên lại nhận được điện của Nhạc Trung Hằng:
- Đường Kim, tôi mới về Ninh Sơn, tôi muốn gặp cậu ngay bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận