Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1152: Quả nhiên là có bẫy

Vô số đạn lạc bay tới, Judy dừng thuyền lạu, trong giọng nói mang theo một tia kinh hoảng:" Nguy rồi, bọn họ trực tiếp công kích!"
Đường Kim còn chưa nói lời nào, phía trước liền truyền đến thanh
âm kêu la, chỉ là hắn không hiểu đó là ngôn ngữ địa phương nào. Nếu đã không hiểu, vậy chẳng cần nghe, một tay dừng trên "đỉnh núi" của Judy càng thêm linh hoạt xoa nắn.
- A...
Judy lại không nhịn được phát sinh một tiếng kêu yêu kiều, sau đó thở hổn hển nói:" Đó là thuyền của phái chống đối chính phủ, yêu cầu chúng ta dừng lại kiểm tra, chẳng qua ta cảm thấy chúng ta không thể ngừng, những thuyền này nói là kiểm tra, trên thực tế đều là đi cướp đoạt."
- Vậy tiếp tục lái thuyền, bảo trì tuyến đường hiện tại.
Đường Kim hít một hơi thật sâu, cuối cùng rút tay ra.
Khoái cảm đột nhiên rời đi, Judy chỉ cảm thấy trước ngực trống rỗng, trong lòng cũng mang theo cảm giác hụt hẫng, giờ khắc này nàng hiểu thật ra nàng rất thích sự âu yếm của nam nhân này, mà không chỉ đơn giản là tìm kiếm sự bảo hộ của hắn, cũng không phải lòng hiếu thắng.
Hít một hơi thật dài, đuổi đi sự vắng vẻ trong lòng, Judy thúc đẩy cano, lần thứ hai tiến về phía trước.
Rầm rầm rầm...
Tiếng súng không ngừng vang lên, mà Judy thì lái cano giữa mưa bom bão đạn, cảm giác trống rỗng trong lòng rất nhanh bị thay thế bởi sự kích thích, nàng là người đam mê sự nguy hiểm, trong khung cảnh mưa bom bão đạn, thường thường có thể mang lại cho nàng cảm giác kích thích rất lớn.
Từng ngọn lửa từ phương xa liên tục bắn ra, thế nhưng Judy rất nhanh liền phát hiện những người đó dường như không nhìn thấy bọn họ, không có một viên đạn nào trúng đích.
Cano cấp tốc tiếp cận chiếc thuyền, từng tiếng kêu thảm thiết đột nhiên truyền lại, mà tiếng súng cũng bắt đầu thưa thớt dần, đến khi cano cách thuyền chỉ còn khoảng trăm mét, tiếng súng đã triệt để ngừng lại, sau một lát, cano lái vượt qua, Judy đã phát hiện trên thuyền không một người nào còn sống.
- Là ngươi giết hết bọn chúng ư?
Judy không nhịn được hỏi.
- Ừ, ta đã giết hết bọn chúng.
Đường Kim lười biếng đáp.
- Ngươi thật lợi hại.
Nàng hưng phấn, "Nhất định ngươi là nam nhân lợi hại nhất trên thế gian này!"
- Đó là đương nhiên, ta là lợi hại nhất đấy.
Đường Kim không có tý gì gọi là khiêm tốn.
Judy kích động, nàng lại có chút chờ mong Đường Kim tiếp tục lần mò trên bầu ngực nàng, sau đó nàng có thể thống khoái "đại chiến" một hồi trên thuyền, nhưng rất nhanh, nàng thất vọng rồi, Đường Kim lại tiếp tục quy củ như cũ, cái gì cũng không làm.
- Phía trước chính là đảo Filsi à?
Sau đó, Đường Kim đột nhiên hỏi.
- Không sai, khoảng nửa giờ nữa chúng ta có thể đi đến điểm tiếp ứng.
Judy gật đầu.
- Nhanh lên một chút đi, ta đã có chút đợi không kịp.
Đường Kim lẩm bẩm, quả thật hắn có chút nóng lòng, không riêng gì vì bắt được U Linh, còn có ham muốn đem đoá bách hợp chết tiệt này cải tạo thành tính hướng bình thường hơn nữa yêu hắn một lòng một dạ.
Judy tăng tốc lên tốc độ nhanh nhất, đại khái 20 phút sau, nàng lôi kéo Đường Kim cùng nhảy xuống, mà bên bờ sớm có mấy quân nhân vũ trang đầy đủ đứng chờ, Judy dùng thứ ngôn ngữ mà Đường Kim không hiểu gì trao đổi một phen, sau đó lôi kéo Đường Kim lên một chiếc xe.
Nửa giờ sau, xe lái vào trong toà thành, mà Đường Kim cũng phát hiện, đảo Filsi này kì thật cũng có nhà cao tầng, đã từng mang khung cảnh hiện đại hoá, chẳng qua hiện tại khắp nơi đều là vết tích chiến tranh, tuyệt đại bộ phận kiến trúc cũng tối đen như mực, hiển nhiên không có ai ở.
- Đợi chút nữa phải cẩn thận.
Judy đột nhiên rơi vào vòng tay của Đường Kim, giống như đang thân thiết với hắn, "Đám người này không có uy tín gì, tuỳ thời đều có thể trở mặt."
- Yên tâm đi, mặc dù bọn hắn không trở mặt, ta cũng sẽ làm thế đấy.
Đường Kim thuận miệng nói, "Chỉ cần nhìn thấy U Linh là chúng ta đi, không cần phí thời gian ở chỗ này."
- Ân.
Nàng gật đầu, kỳ thực nếu không phải tin tưởng năng lực của Đường Kim, nàng cũng sẽ không tuỳ tiện như vậy liền đi đến đảo Filsi.
Mấy cái xe tại trong thành đi một hồi, qua hơn nửa canh giờ, xe dừng lại trước cửa một toà cao ốc, đây cũng là một toà nhà bỏ hoang, từ bên ngoài nhìn lại, toàn bộ building đều tối đen như mực.
Tại chỗ đang có mười mấy tay súng khoác vai, đạn lên nòng sẵn, dưới sự giám thị của họ Judy cùng Đường Kim đi xuống hầm ngầm, trong hầm có vài ngọn đèn le lói, khung cảnh hôn ám.
- Charles tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt!
Một nam tử cao lớn tóc vàng mắt xanh từ trong bóng tối đi ra, cùng với bảy tám nam nữ mặc đồ tây trang, mà bọn chúng song song rút súng, hướng về phía hai người Judy và Đường Kim.
- Chết tiệt, quả nhiên có bẫy rập.
Judy chửi nhỏ một câu, "Tên kia là nhân viên CIA, hắn đang vây bắt ta, xem ra lão tướng quân kia đã cấu kết cùng một chỗ với CIA."
- U Linh không có ở đây.
Đường Kim liếc mắt đảo qua mọi người, rất nhanh liền kết luận, Hiểu Hiểu không chỉ tìm ra vị trí của U Linh, đến cả thân phận cùng tư liệu đều tra xét được, vì vậy Đường Kim đã biết tướng mạo của hắn, đáng tiếc chính là, những người này một chút tương tự với hắn đều không phải.
- Hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?
Judy nhẹ giọng hỏi.
- Rất đơn giản, ta tin tưởng trong số này có người biết U Linh ở đâu.
Đường Kim nhìn Judy, không chút hoang mang nói.
Không phải Đường Kim không muốn bức cung, mà là trình độ tiếng Anh của hắn không thể nào nói chuyện được, lại càng không cần bàn những người nơi đây không dùng Anh ngữ, cho nên, trong chuyện này cũng chỉ có Judy có thể ra mặt rồi.
Đương nhiên, Đường Kim cũng không phải gì đều không làm, tỷ như cho mỗi người ăn một chút độc dược.
Bức cung cũng không phải chuyện dễ dàng, đặc biệt đối với những đặc công đã tiến hành huấn luyện, chẳng qua, cho dù lợi hại đến đâu, cũng phải sợ độc dược của Đường Kim. Vì vậy, sau khi mấy người này kêu rên thê thảm nửa giờ, cuối cùng Judy cũng tìm được tin tức tốt:" Có kết quả rồi, U Linh còn đang ở trên tiểu đảo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận