Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1313: Trúc cơ nhiều như chó, Kim Đan đi đầy đường.

Mỗi tòa cung điện của Vô Song Điện đều nhìn như nổi trên mặt biển, bên ngoài cung điện cũng không có tràng địa gì, chỉ là một phiến thủy vực, hiện tại bên ngoài cung điện của Băng Sương đang óc không ít nam nữ thanh niên tụ tập, đồng thời bốn phía vẫn còn không ít người đang bay tới.
-Nghe nói gì chưa? Băng Sương quay về rồi.
-Nghe rồi, bất quá Băng Sương là ai vậy?
-Đệ tử mười mấy năm trước Nam Cung sư thúc mang từ phàm giới lên, bất quá mười năm trước đã trốn mất, Nam Cung sư thúc tìm các nàng cả mười năm cũng không tìm được, kết quả là mang về 4 tỷ muội kia…
-Nam Cung sư thúc sao lại thích người phàm giới thế nhỉ?
-Ai mà biết, có khả năng do sư thúc ở lại phàm giới thời gian khá dài chăng…

Những thanh niên nam nữ này ăn mặc mỗi người một kiểu, tất cả đều là đệ tử Vô Song Điện, lúc này bọn họ đều đang bàn tán về Băng Sương tỷ muội.
ở Vô Song Điện Băng Sương tỷ muội xác thực cũng khá là có danh khí, không phải vì các nàng xinh đẹp, năm đó các nàng chỉ bất quá mới là tiểu nha đầu mười tuổi, có đẹp hơn nữa cũng không làm mọi người hứng thú, sở dĩ các nàng nổi tiếng thứ nhất là vì các nàng tới từ phàm giới, thứ hai là vì các nàng cư nhiên lại trốn khỏi đây.
Không giống như phàm giới cơ hồ không có mấy người biết tới sự tồn tại của Tiên giới, ở Tiên giới cơ hồ mỗi người đều biết có phàm giới tồn tại, trong mắt người Tiên giới người phàm giới đều là ti tiện, so với những người phàm tục kia, mỗi người Tiên giới đều cảm thấy mình có khí chất cao quý trời sinh hơn rất nhiều.
Tất cả môn phái của Tiên giới, bất luận là đại môn phái hay tiểu môn phái hoặc môn phái tầm trung cơ bản đều sẽ không tới phàm giới chiêu mộ đệ tử, cho nên mười năm trước lúc Vô Song Điện đột nhiên xuất hiện hai nữ hài tử tới từ phàm giới liền kinh động tới không ít người trong điện, từ đó trở đi mỗi người đều biết có một cặp tỷ muội song xinh tới từ phàm giới tên là Băng Sương.
Mà sau khi Băng Sương tỷ muội trốn về phàm giới thì mọi người càng cảm thấy không thể tin nổi, phải biết là người Tiên giới đều lấy việc có thể gia nhập Vô Song Điện làm vinh dự, vô số thiếu niên nam nữ tư chát tốt đều nghĩ đủ cách để có thể gia nhập Vô Song Điện, trong số bọn họ đại bộ phận đều không cách nào thành công, hiện tại một cặp tỷ muội tới từ phàm giới được trời xanh chiếu cố mới có cơ duyên gia nhập Vô Song Điện, vậy mà các nàng cư nhiên lại trốn về phàm giới?
Chính vì thế mỗi người đều nhớ rõ cặp tỉ muội không biết thức thời này, cho nên mãi đến mười năm sau khi các nàng vừa mới về Vô Song Điện thì tin tức đã truyền đi khắp điện làm vố số người tới vây xem.
Đương nhiên còn còn một số đệ tử gia nhập Vô Song Điện sau khi Băng Sương đã rời đi, bọn họ chỉ theo mọi người tới xem náo nhiệt mà thôi.
Bóng người lóe lên, một giây sau mọi người lập tức im bặt, chúng nam đệ tử nhìn cặp mỹ nữ áo bạc vừa xuất hiện nhất thời trừng mắt há miệng.
Đẹp! thật sự quá xinh đẹp!
Thân hình ngạo nghễ nóng bỏng, khí chất lãnh diễm, khuôn mặt tuyệt mỹ, càng muốn chết là đây là một cặp mỹ nữ song sinh giống nhau như hai giọt nước, chỉ vừa mới nhìn các nàng một cái liền làm trong lòng vô số người nổi lên dục vọng vô cùng, một loại dục vọng chiếm hữu cực mãnh liệt.
-Đó là Băng Sương?
-Xinh quá!
-Đúng là con gái 18 biến tiên nữ, ngày trước các nàng chỉ là hai tiểu nữ hài….
Các nam đệ tử đề là một phen kinh diễm, nữ đệ từ thì đều có chút đố kị, nữ nhân phàm giới bằng cái gì mà lại lớn lên xinh đẹp hơn nữ nhân tiên giới các nàng chứ?
Bất quá ngay sau đó nam đệ tử liền cảm thấy bi phẫn, nữ đệ tử liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, bởi vì bọn họ đều nhìn thấy giữa hai người có một nam nhân đang mỗi tay ôm một nàng.
-Tên vương bát đản kia là ai?
-Hình như là theo Băng Sương tỷ muội từ phàm giới lên…
-Nghe nói hắn là vị hôn phu của Băng Sương tỷ muội…
-Có nhẽ nào thế, tiện nhân phàm giới có tư cách gì để lấy mỹ nữ Tiên giới chúng ta?
-Băng Sương cũng là người phàm giới..
-Băng Sương nếu đã thành đệ tử Vô Song Điện thì chính là người Tiên giới…
Một đám nam nhân cảm thấy phẫn nộ bất công, nữ nhân thì vô cùng cao hứng, các nàng xinh đẹp thì đã làm sao, vẫn không phải là tìm một kẻ ti tiện ở phàm giới làm nam nhân sao?
-Băng Sương sư muội, các nàng có còn nhớ ta không? – đúng vào lúc này một thanh âm động nhân vang lên, thanh âm này cũng chính là thanh âm lúc trước gọi tên Băng Sương ở bên ngoài điện.
Băng Sương cùng nhìn nữ tử vừa lên tiếng kia, thanh âm của nữ tử này rất có tính lừa người, nghe thanh âm ai ai cũng tưởng nàng là mỹ nữ, nhưng trên thực tế thì dung mạo của nàng rất phổ thông, chỉ có thể nói là ngũ quan đoan chính mà thôi, cùng hai chữ xinh đẹp tuyệt đối không có duyên phận.
Trên mặt Băng Sương Tiên môn cùng lộ ra vẻ mơ hồ, sau đó mới có chút không chắc hỏi:
-Ngươi là Đông Phương Linh sư tỷ?
-Băng Đường lão bà, các nàng thực sự nhận thức cô ta? – Đường Kim nhìn nữ nhân kia một cái, nữ nhhana này bộ dáng khoảng ngoài 30, cười rất ngọt ngào nhưng dung mạo lại không ra làm sao.
Một giây sau ánh mắt của Đường Kim liền chuyển rời lên người những người khác, vừa quét mắt nhìn một lượt hơn trăm người, Đường Kim liền đưa ra một kết luận đó là nữ nhân không có ai xinh đẹp bằng Băng Đường lão bà của hắn, còn nam nhân thì không có ai đẹp trai bằng hắn.
Chỉ là hắn vẫn nhịn không được cảm khái, cách biệt giữa phàm giới và Tiên giới thật là lớn, những người trước mặt này tuy không có cao thủ gì, đến một Nguyên Anh kì cũng không có, nhưng căn bản không có thấy Luyện Khí kì, tuyệt đại đa số đều là Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ.
Tu tiên giả ở đây hoàn toàn có thể nói là Trúc Cơ nhiều như có, Kim Đan đi đầy đường, nếu cùng đem những người này ra ngoài, cơ bản là có thể thu thập được bất kì tu tiên giả dưới Nguyên Anh nào ở phàm giới rồi, ờ ,đương nhiên tiền đề là đám người này đừng trọc vào hắn.
-Nàng tên Đông Phương Mi, ngày trước nàng có chiếu cố chúng ta một đoạn thời gian, tuy chúng ta không thích nàng nhưng nàng đối với chúng ta rất tốt. –Băng Sương bên trái thấp giọng nói một câu.
-Băng Sương sư muội, các người vẫn còn nhớ ta, thật tốt quá. - Đông Phương Mi tỏ ra rất hoan hỉ:
-Ta một mực cho rằng sau này rẽ không gặp lại các ngươi nữa, thật không ngờ hiện tại lại có thể tái kiến, ta thật lòng rất mừng.
Ngừng một chút, Đông Phương Mi lại nói:
-Băng Sương sư muội, có muốn tới chỗ sư tỷ ngồi một lát không? Ta thật sự có rất nhiều lời muốn nói với các ngươi.
-Chúng ta phải tới Tiên thành một chuyến, đợi trở về rồi nói. – Băng Sương bên phải lãnh đạm nói.
-Như vậy à, vậy cũng được, hai vị sư muội, các ngươi tùy tiện đi. – ngữ khí của Đông Phương Mi có chút đáng tiếc.
-Băng Đường lão bà, chúng ta đi thôi. –Đường Kim cũng không có hứng thú lưu lại quá lâu, ôm Băng Sương tỉ muội toan rời đi.
Nhưng đúng vào lúc này trong đám người đột nhiên có tiếng một nam nhân vang lên:
-Ê, tên phàm nhân ti tiện tới từ phàm giới kia, mau bỏ đôi tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người Băng Sương, sau đó cút về phàm giới đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận