Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 668:Không ngủ thì thật là lãng phí

Phòng khách Tần gia lúc này khá là lạnh tanh, cả căn biệt thự cũng đều lạnh tanh như vậy, vẫn giống với hai năm trước, căn biệt thự lớn như vậy cũng chỉ có hai mẹ con Tần gia sống trong đó, không có bảo mẫu, không có người giúp việc, thêm cả Đường Kim nữa thì mới miễn cưỡng tính là ba người, lúc này Tần Khinh Vũ chắc đang đi làm còn Tần Thủy Dao thì đang đi học, trong nhà đương nhiên là không có người rồi.
Đường Kim cũng ý thức được là thời điểm không thích hợp, việc phục dụng Thiên Đạo Đan thì còn phải đợi buổi tối Tần Khinh Vũ về nhà mới thương lượng được.
Phát động thuấn di, Đường Kim lập tức rời khỏi biệt thự của Tần gia rồi xuất hiện trên đỉnh Ninh Sơn, lúc này hắn mới phát hiện tuy rằng hôm nay kinh thành tuyết đã rơi đầy đường nhưng ở Ninh Sơn vẫn có ánh mặt trời phổ chiếu, hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm có.
-Thời tiết tốt như vậy không ngủ thì thật là phí! – Đường Kim thầm nhủ một mình rồi lập tức thả mình ngã ngửa ra sau, nằm luôn trên đỉnh Ninh Sơn.
Ngủ được vài phút thì Đường Kim lại bật dậy lẩm bẩm:
-Vẫn là có một cái giường thì thoải mái hơn.Vừa dứt lời thì trước mặt hắn đã xuất hiện một chiếc giường, sau đó thì hắn nằm lên giường và nhắm mắt lại, chỉ một lát sau hắn đã đi vào giấc ngủ.
Lần này Đường Kim là ngủ thật, cùng Tiêu Đại Nhi dã chiến nhiều ngày như thế không chỉ được hưởng thụ dục tiên dục tử mà còn tiêu hao của hắn rất nhiều năng lượng, do mấy ngày nay hắn dường như không có ngủ, cũng chẳng có nghỉ ngơi cho nên bây giờ hắn phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
..
Cơ sở Ám Kiếm tại Ninh Sơn.
-dì Ninh, cha nuôi tới tìm người chưa vậy? – bốn tiểu nha đầu đang truy hỏi Ninh Tâm Tĩnh.
-Chưa có, hắn hình như đang ở kinh thành. – Ninh Tâm Tĩnh lắc đầu, mấy ngày trước nàng gọi điện cho Đường Kim thì người nghe điện không phải là Đường Kim mà là Diệp Tử Vận.
-Lẽ nào cha nuôi đang đi chuẩn bị quà cho chúng ta sao?
-Nhất định là như vậy rồi.
-Cha nuôi đúng thật là tốt quá mà!
-Đúng vậy, cha nuôi đẹp trai nhất!
Bốn tiểu nha đầu đang thảo luận rất vui vẻ, Ninh Tâm Tĩnh thì có chút không biết phải nói gì hơn, bọn nhóc này vẫn còn nhớ tới quà của Đường Kim, lần trước Đường Kim chính là bị cái giấy nợ quà dài dằng dặc của chúng dọa cho chạy mất đó.
-Dì Ninh, chúng ta ra ngoài chơi đây!
-Trong sách nói là đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường!
-Trong sách còn nói thực tiễn chính là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm thực lực!
-Cho nên chúng ta không đọc sách nữa, chúng ta phải ra ngoài thực hành!
Bốn tiểu nha đầu mỗi người một câu rồi nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài, Ninh Tâm Tĩnh cũng không nói gì, bốn tỷ muội này thực sự quá thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, đến bây giờ thì nàng cũng cảm thấy nên để cho chúng tự ra ngoài lịch luyện một chuyến rồi, cần va chạm nhiều với xã hội hiện thực mới tốt cho chúng.
-Cũng không biết Đường Kim đang làm gì nữa. – lúc này Ninh Tâm Tĩnh bỗng nhiên nhớ tới vài sự tình của Đường Kim, việc mấy ngày trước phát sinh ở thành phố Lạc Bắc nàng tất nhiên là cũng biết, đối với cách làm của Đường Kim thì nàng cũng không có gì lấy làm kinh ngạc, bởi vì đó mới chính là cá tính của hắn, hơn nữa nàng cũng hiểu rằng Đường Kim đối với Ám Kiếm vẫn luôn có chút bất mãn, nếu như không phải vì nàng thì sợ rằng hắn đã sớm trở mặt với Ám Kiếm rồi.
Chỉ là nàng không dám xác định Đường Kim có thực sự muốn rời khỏi Ám Kiếm mà tự lập môn hộ hay không.
-Ninh giáo quan. – một thanh âm từ bên cạnh truyền tới.
Ninh Tâm Tĩnh quay người lại thì thấy Trình Lâm và Ngô Ý đang bước tới, nàng liền nói:
-Các người không cần đi theo chúng đâu, chúng có thể tự bảo vệ bản thân được, bây giờ cũng là lúc nên để cho chúng tự lập rồi.
-Vâng, Ninh giáo quan. – Trình Lâm và Ngô Ý đều gật đầu, sau đó lại nhịn không được nhìn lên mặt Ninh Tâm Tĩnh một cái, trong mắt khó dấu được vẻ hâm mộ, còn có một chút khó tưởng tượng nổi, cho dù đây không phải là lần đầu tiên hai người thấy được khuôn mặt tuyệt mỹ của Ninh Tâm Tĩnh nhưng mỗi lần họ nhìn thấy khuôn mặt của nàng thì đều có cảm giác như nằm mơ vậy, dung mạo thực sự của Ninh giáo quan quả thật là làm người ta phải kinh thán.
-Bình thường không có việc gì thì các người có thể hoạt động tự do một chút, nhưng mà tận lực đừng rời khỏi Ninh Sơn là được, cũng phải chú ý an toàn nữa. - Ninh Tâm Tĩnh lại bổ xung thêm một câu.
-Vâng, đa tạ Ninh giáo quan! - nghe được lời này của Ninh Tâm Tĩnh, Trình Lâm và Ngô Ý đều rất hưng phấn.
Đang lúc hai người họ chuẩn bị rời đi thì bốn bóng đen nho nhỏ nhanh chóng vụt tới bên này, bóng đen rất nhanh đã đứng lại, chính là bốn vị Thiên Sứ áo đen Khả Ái Lanh Lợi.
-dì Ninh, dì Ninh, xảy ra chuyện lớn rồi! – bốn tiểu nha đầu đồng thanh hô lên.
Ninh Tâm Tĩnh ngẩn ra:
-Xảy ra chuyện gì thế?
Trình Lâm và Ngô Ý cũng nhìn bốn tiểu nha đầu, đương nhiên là hai nàng cũng không quá để ý bởi vì bốn tiểu nha đầu này vẫn thường hay hô loạn lên như thế, bọn chúng nói là chuyện lớn thì thông thường đều không phải là chuyện gì to tát, ngược lại lúc chúng nói là chuyện nhỏ thì mới thực sự là xảy ra chuyện.
-Chúng ta vừa nhìn thấy cha nuôi! – Khả Ái Lanh Lợi đồng thanh đáp.
Ninh Tâm Tĩnh nhất thời có chút dở khóc dở cười:
-Đây tính là chuyện lớn gì chứ? Không phải là cha nuôi các ngươi đã quay về rồi sao?
-Nhưng mà chúng ta vừa thấy cha nuôi trên đỉnh núi!
-Cha nuôi đang ngủ ở trên đó!
-Hơn nữa cha nuôi còn vác cả một cái giường lên trên đó!
-Cũng chính là nói cha nuôi không còn chỗ ngủ nữa rồi!
Bốn tỷ muội mỗi người một câu, sau đó đồng thanh:
-Cha nuôi nhất định là bị mẹ nuôi đuổi ra khỏi nhà rồi, cái này còn không phải là chuyện lớn sao?
Không đợi Ninh Tâm Tĩnh kịp lên tiếng, bốn tiểu nha đầu lại chụm đầu lại thảo luận:
-Hình như không đúng, nếu như Cha nuôi bị mẹ nuôi đuổi ra khỏi nhà thì người có thể tới nhà của Dao Dao tỷ ngủ a!
-Cũng có thể tới nhà của Tuyết Nhu tỷ tỷ nữa.
-Còn có cả chỗ của Oánh Oánh tỷ nữa nhỉ?
-Oa, lẽ nào cha nuôi làm ra việc gì khiến người người đều oán trách mà đều đuổi Cha nuôi ra ngoài rồi không?
-Nhất định là các nàng đều đã biết Cha nuôi còn thiếu nợ chúng ta rất nhiều quà!
-Phải, chính là như thế!
Ninh Tâm Tĩnh lại cảm thấy dở khóc dở cười thêm lần nữa, bốn tiểu nha đầu này thông minh thì thông minh thật đấy, nhưng mà sức tưởng tượng cũng thật quá phong phú đi, việc linh tinh gì cũng nghĩ ra được.
-Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, Cha nuôi các người tám phần là cảm thấy tẻ nhạt quá nên mới chạy lên núi ngủ. – Ninh Tâm Tĩnh nhịn không được nói:
-Mấy người các ngươi xuống núi đi, ta lên xem Cha nuôi các người thế nào.
-A, được rồi, chúng ta đi đây! – bốn tỉ muội đồng thanh:
-dì Ninh à, nhớ phải chuyển lời tới Cha nuôi giúp chúng ta, cho dù Cha nuôi có bị mẹ nuôi đuổi ra khỏi nhà thì người cũng không thể quên tặng quà cho chúng ta được!
Trình Lâm và Ngô Ý đều thấy cạn cmn lời, bốn tiểu nha đầu không tim không phổi này đến giờ vẫn đang nhớ thương chỗ quà của bọn chúng.
Ninh Tâm Tĩnh cũng bất lực nhìn chúng rời đi, sau đó nàng mới quay đầu đi nhanh lên đỉnh núi.
Nhưng mà lúc Ninh Tâm Tĩnh sắp lên tới đỉnh núi thì tâm thần nàng bỗng nhiên đại chấn, bởi vì nàng đột nhiên nhìn thấy trên đỉnh Ninh Sơn có một thân ảnh cao cao màu trắng bạc đang đứng đó, cho dù khoảng cách vẫn còn vài chục mét nhưng nàng vẫn cảm giác được sát ý băng lãnh mà thân ảnh màu trắng bạc kia phát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận