Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 588: Màn cầu hôn thiếu thành ý nhất trong lịch sử

-Sính lễ?
Mọi người có mặt ở đây đều nghĩ rằng mình nghe nhầm cmnr, bởi vì vấn đề nhảy vọt quá nhanh quá nguy hiểm, làm sao đột nhiên lại lôi cả sính lễ vào đây vậy?
Tống Ngọc Đan cũng cảm thấy khá ngoài ý muốn, nàng nhìn Đường Kim, có chút không tin tưởng hỏi lại một câu:
-Ngươi nói là sính lễ?
-Đúng vậy,chính là sính lễ! – Đường Kim gật đầu khẳng định, một bộ dáng vô cùng nghiêm túc:
-Mẫu Đơn mỹ nữ, nếu nàng không bán y phục hoặc không đồng ý đổi, vậy ta chỉ có thế cưới nàng về thôi, như thế thì nàng là của ta, y phục của nàng cũng là của ta rồi..hehe… ờ, nghĩ đến ta sắp phải rời khỏi kinh thành cho nên ta mới trực tiếp hỏi nàng muốn sính lễ gì để ta còn nhanh chóng đưa lễ tới.
Mọi người lập tức trừng mắt há mồm, chỉ có mỗi Tống Oánh lúc này là còn trấn định bởi vì trong mắt nàng thì bất luận Đường Kim làm cái gì thì điều đó cũng là đương nhiên.
Trong lòng mọi người đang nổi lên một ý niệm, con hàng này đúng là cực cmn phẩm, cũng không biết là hắn từ đâu chui ra vậy mà si tâm vọng tưởng đòi cưới Ngọc Mẫu Đơn, hơn nữa đòi cưới nàng cũng không phải vấn đề lớn nhất, trong lòng tất cả những nam nhân ở đây ai lại không có mộng tưởng như vậy chứ, nhưng chỉ là nghĩ trong lòng chứ không ai dám nói ra, vấn đề lớn nhất là tên gia hỏa này muốn cưới Ngọc Mẫu Đơn không phải vì nhan sắc tuyệt trần của nàng, cũng không phải vì bối cảnh gia thế của nàng mà chỉ đơn giản là vì một kiện y phục!
Điều này làm mọi người không biết phải nói gì nữa, trên đời này sao lại vẫn còn loại người như vậy chứ?
Đến cả Lam Thế Tuấn cũng thấy cạn lời cmnr, vốn hắn nghĩ rằng tên gia hỏa Đường Kim trêu trọc Băng Sương sát thủ và Băng Tuyết Liên đã là hành vi nghịch thiên nhất rồi nhưng ai ngờ bây giờ hắn mới phát hiện sự nghịch thiên của Đường Kim hoàn toàn không có giới hạn, lần đầu gặp đã đòi đem sính lễ đến cưới Ngọc Mẫu Đơn thì cũng thôi đi, đằng này lý do lại chỉ vì muốn đem kiện y phục của nàng chiếm làm của riêng nữa chứ, việc cực phẩm như thế trừ Đường Kim ra thì chắc không ai làm ra được nữa!
Tống Ngọc Đan luôn biểu hiện tự nhiên phóng khoáng trước mặt mọi người nhưng lúc này nàng cũng không thể nào trấn tự nhiên được nữa, nàng nhìn Đường Kim nhất thời có chút dở khóc dở cười, nàng tự nhiên không thể vô duyên vô cớ mời Đường Kim đến đây được, mà trước khi mời Đường Kim thì nàng cũng đã tra qua tư liệu của hắn, mặc dù sớm từ trong đống tư liệu ấy mà biết được Đường Kim hành sự rất cổ quái, thường làm ra những việc không hợp với lẽ thường nhưng nàng vẫn không thể ngờ được là tư duy của Đường Kim lại nhảy vọt vừa nhanh vừa quỷ dị như thế, điều này hoàn toàn vượt xa dự liệu của nàng.
Cảm giác được rất nhiều ánh mắt quái dị từ bốn phía đang nhìn mình, Tống Ngọc Đan biết là mình phải đáp lời rồi, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí có vài phần bất lực nhưng thanh âm vẫn rất êm tai:
-Đường tiên sinh, ta có thể xem đây là một lời cầu hôn không? Ta không thể không nói đây là lời cầu hôn thiếu thành ý nhất trong lịch sử đấy.
-Thực ra ta rất có thành ý. – Đường Kim một mặt nghiêm túc:
-Nàng có thể nhìn vào trong mắt ta, bên trong toàn bộ là chân thành, ta chân thành hi vọng có thể cưới nàng về sau đó thì ta có thể cởi xuống chiếc váy xinh đẹp trên người nàng.
Đường Kim ăn nói không hề cố kị làm không ít người âm thầm bất mãn, bởi vì trong mắt họ thì câu nói cuối cùng của Đường Kim đã khinh nhờn Ngọc Mẫu Đơn, nhưng mà bất mãn thì bất mãn, có Hứa Thế Tuấn đi trước làm gương nên bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời nuốt xuống cục tức này.
Chỉ là mọi người lại có chút chờ mong, chờ xem Tống Ngọc Đan có phát hỏa mà đuổi tên ra hỏa này ra ngoài không?
Nhưng rất nhanh bọn họ đã phải thất vọng, Tống Ngọc Đan không hề tức giận , nàng vẫn bảo trì phong độ tự nhiên phóng khoáng của mình, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên:
-Đường tiên sinh, ta tin tưởng thành ý của ngươi, có điều thực ra ta đã sớm nói là trước 30 tuổi ta sẽ không có ý định tìm bạn trai càng chưa có ý định muốn gả đi, ta năm nay mới 21 tuổi, nếu như ngươi có đủ kiên nhẫn thì 9 năm sau có thể cầu hôn lại một lần nữa, nếu như đến lúc đó ngươi vẫn có thành ý như vậy thì có lẽ ta có thể sẽ đáp ứng đấy.
-Vậy à, thế thì thôi. – Đường Kim tuy rằng cảm thấy đáng tiếc nhưng cũng không hề dây dưa mà chỉ lười biếng nói một câu:
-Nếu như 9 năm nữa ta còn chưa lấy vợ thì ta sẽ xem xét chuyện cầu hôn với nàng.
Lời vừa nói ra thì mọi người xung quanh lập tức có xung động chỉ muốn xông lên bóp chết Đường Kim, rõ ràng là con hàng này dám đem đại danh đỉnh đỉnh một trong Thất sắc hoa – Ngọc Mẫu Đơn xếp vào hàng ngũ vợ dự bị mà?
Ngược lại là Tống Ngọc Đan lại không hề để bụng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lộ vẻ cười mỉm:
-Vậy được, chúng ta cứ ước định như vậy đi.
Không đợi Đường Kim kịp nói thêm gì, Tống Ngọc Đan lập tức quay người đi vào trong Mẫu Đơn Các, lúc này thanh âm của nàng cũng truyền vào tai mọi người:
-Các vị, rượu tiệc đã chuẩn bị xong, mời mọi người cùng tận hưởng.
Mọi người lần lượt tiến vào, Đường Kim vốn định cùng đi vào nhưng đúng vào lúc này thì chiếc vòng trên tay trái hắn khẽ rung một cái, dường như cùng một lúc thì vòng tay của Tống Oánh cũng có cảm ứng, lập tức nàng khẽ nói vào tai Đường Kim:
-Nhiệm vụ tới rồi!
-Về tổng bộ hội hợp! – Đường Kim và Tống Oánh đều nhận được cùng một chỉ lệnh, sau đó thì Đường Kim cũng chẳng nói lời từ biệt nào với Tống Ngọc Đan mà trực tiếp ôm lấy Tống Oánh biến mất tại chỗ.
Chính lúc hai người vừa biến mất thì Lam Thế Tuấn cũng đột nhiên dừng bước sau đó không nói hai lời mà quay người chạy về phía xe mình, cũng không chào hỏi Tống Ngọc Đan lấy một câu đã vội vàng rời đi.
Tống Ngọc Đan đi ở phía trước dường như cảm nhận được gì đó mà dừng bước, nàng quay lại nhìn phía sau , những người khác thấy thế cũng lập tức quay lại thì liền phát hiện hình như thiếu mất mấy người.
-Ý, tên gia hỏa Đường Kim sao lại đi mất rồi?
-Lam đại thiếu cũng đi rồi!
-Bọn họ chả lễ phép chút nào. Đây rõ ràng là không nể mặt Tống Tiểu Thư mà!

Có người ngạc nhiên cũng có người bất mãn, nhưng mà trên mặt Tống Ngọc Đan lại lộ ra một nụ cười thản nhiên, nàng chậm rãi nói:
-Long Kiếm chi chiến, lượt đấu thứ hai đã bắt đầu rồi.
Đúng như Tống Ngọc Đan nói, lượt đấu thứ hai bắt đầu vào đúng buổi tối của tết tháng Chạp, còn chưa đến 7 giờ tối đã chính thức khai mạc, Đường Kim cuối cùng cũng không kịp tham gia yến họi của Ngọc Mẫu Đơn nhưng mà cho dù như thế thì hôm nay hắn cũng để lại ấn tượng khá sâu sắc trong lòng Tống Ngọc Đan cũng như trong lòng những người khác.
Lượt đấu thứ hai là lượt đấu mà Ninh Tâm Tĩnh không hề yên tâm chút nào, mà sau khi nhiệm vụ được gửi tới thì tất cả mọi người trong Ám Kiếm dường như đều cảm thấy cơ hội chiến thắng thực sự không lớn, bởi vì nhiệm vụ này đối với họ mà nói khá là khó khăn, họ phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ để chấp hành nhiệm vụ, một quốc gia ở tít tận Châu Phi, mà trong cả tổ thì trừ Lạc Doãn Hàn đã từng có kinh nghiệm tác chiến ở nước ngoài ra thì những người khác không hề có chút kinh nghiệm nào hết, nhưng mà nơi chấp hành nhiệm vụ này thì Lạc Doãn Hàn lại cũng chưa từng tới bao giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận