Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1074: Hộp thuốc kia vừa mới bị người cướp mất.

-Ngươi mau tới đi, bọn họ lại gọi điện cho ta rồi. – điện thoại vùa thông thì bên kia đã truyền tới tiếng nói đầy gấp gáp của Mộc Vũ.
-Bọn họ muốn nàng làm gì? – Đường Kim hỏi.
Nói ra thì mấy ngày nay hắn cảm thấy khá là kì quái, kể từ khi Mộc Vũ nhận bưu kiện kia Hắc Võng một mực không thấy liên lạc lại với nàng, hơn nữa số điện thoại lần trước nàng liên lạc với Hắc Võng cũng không thể nào liên lạc được nữa, mấy ngày này lúc nào Mộc Vũ cũng ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng, mãi đến sáng nay nàng mới nhận được điện thoại của Hắc Võng.
-Họ bảo ta đưa hộp thuốc đó cho một người, nhưng mà lại không nói là ai, chỉ nói ta tới căn tin số 3, người kia sẽ chủ động tìm ta. – Mộc Vũ nhanh chóng nói, sau đó mới hỏi:
-Ngươi đang ở đâu?
-Ờ, ta đợi nàng ở căn tin số 3 nhé. – Đường Kim nghĩ một lát rồi nói.
-Được, ta lập tức tới đó. – Mộc Vũ dứt lời liền cúp máy.
-Phỉ Phỉ, ta phải đi trước có chút việc, lát nữa cùng đi ăn sáng nhé. – Đường Kim từ biệt Lạc Phỉ Phỉ một câu rồi đi thẳng về hướng căn tin số 3.

Mộc Vũ cúp máy xong liền cầm hộp thuốc kia chạy ra khỏi phòng, chỉ là nàng vừa mới ra khỏi cửa lớn của khu kí túc thì phía sau đột nhiên truyền tới một thanh âm:
-Mộc Vũ?
Thanh âm này có chút khàn khàn, không biết là nam hay nữ, Mộc Vũ đang định quay đầu thì bỗng thấy có gì đó cứng cứng ghì vào sau lưng mình.
-Không được quay đầu, nếu không ta sẽ nổ súng. – thanh âm kia lại lần nữa vang lên:
-Đem hộp thuốc ném ra phía sau.
-Thuốc. – Mộc Vũ thất kinh:
-Ngươi là Hắc Võng…
-Im miệng, không được nhắc tới hai chữ kia, mau ném đồ ra phía sau cho ta. – thanh âm kia tràn đầy vẻ bất mãn.
Mộc Vũ bất đắc dĩ đành phải ném hộp thuốc ra phía sau, nhưng mãi một lúc sau nàng cũng không thấy âm thanh hộp thuốc tiếp đất, hiển nhiên là đối phương đã tiếp được.
-Đi về phía trước, không được quay đầu lại, đi thẳng tới căn tin. – thanh âm kia lại lên tiếng phân phó.
Mộc Vũ khẽ hít một hơi thật sâu nỗ lực làm cho bản thân thật bình tĩnh, lúc này ngoại trừ nghe lệnh ra nàng không còn lựa chọn nào khác, cho nên nàng cũng không dám quay đầu mà cứ như thế đi thẳng tới căn tin số 3.
Hiện tại vẫn còn sớm, căn tin còn chưa có bắt đầu bán đồ ăn sáng cho nên bên trong cũng không có mấy người, Mộc Vũ vừa tiến vào lập tức đã thấy Đường Kim.
-Mộc Mộc, chào buổi sáng a. – Đường Kim vừa thấy Mộc Vũ đã vẫy tay gọi nàng.
-Hộp thuốc kia bị cướp mất rồi. – Mộc Vũ mặt đầy lo lắng, vội vã chạy lại chỗ Đường Kim nói.
-Thuốc gì? Thuốc tránh thai? – Đường Kim nhất thời mê mang:
-Mộc Mộc thân ái, chúng ta vẫn chưa ấy ấy mà, không cần dùng thuốc tránh thai đâu, ôm hôn vài cái không có baby đâu mà sợ…
-Lưu manh chết bầm, lúc nào rồi mà còn có tâm trí ăn nói linh tinh. – Mộc Vũ nhất thời bực lên;
-Ngươi mau nghĩ cách đi a.
-Được rồi, vậy nàng nói xem là bị ai cướp đi? – Đường Kim cuối cùng cũng không trêu Mộc Vũ nữa, vẻ mặt lập tức chuyển sang nghiêm túc.
-Ta cũng không biết là ai. – Mộc Vũ có chút buồn bực, nàng rất nhanh đã đem mọi chuyện kể lại cho Đường Kim, cuối cùng còn bổ sung:
-Người kia khẳng định là người của Hắc Võng, chỉ là ta không thể phân biệt nổi hắn là nam hay nữ thôi.
-Mộc Mộc, nếu tên gia hỏa đó là người của Hắc Võng thì nhiệm vụ của nàng chẳng phải đã hoàn thành rồi sao? vậy nên nàng không cần lo lắng nữa đâu. – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
-Nhưng mà ngươi không thấy kì lạ sao? bọn họ rõ ràng muốn ta tới căn tin, sao lại giữa đường nhảy ra cướp đồ chứ? – Mộc Vũ cảm thấy rất khó hiểu:
-Lẽ nào bọn họ không tin tưởng ta? Đây có khi nào là một lần khảo nghiệm?
-Ờ, cái này đúng là có chút kì quái, nói ra thì bọn chúng không tin nàng cũng là bình thường, dù sao thì nàng vừa mới ra nhập chưa được mấy ngày, nếu như chúng tin tưởng nàng nhanh như vậy mới lạ. nhưng nói đi nói lại nếu như nhiệm vụ này chỉ là muốn khảo sát nàng thì chúng phải để nàng gặp người kia mới đúng, tỉ như muốn thử xem nàng có bán đứng người kia không chẳng hạn, hiện tại như thế này hình như cũng không có cách nàng khảo sát nàng có đáng tin hay không cả. – Đường Kim cũng có chút nghĩ không thông.
Ngừng một chút,hắn lại nói:
-Bỏ đi, Mộc Mộc, nàng tạm thời không cần lo chuyện này nữa,để ta xử lí đi.
-Vậy ta cứ mặc kệ nó thế sao? – Mộc Vũ có chút bất an.
-Đúng thế, nàng có thể về ngủ được rồi. – Đường Kim gật đầu rồi đứng dậy:
-Ta đi trước đây,có việc gì cứ gọi cho ta.
Đường Kim nói đi là đi, rất nhanh đã rời khỏi căn tin số 3, bất quá vừa ra khỏi căn tin hắn đã quét mắt nhìn bốn phía rồi ra hiệu một cái, tiếp theo thì từ một chỗ khá kín đáo ở bên cạnh căn tin, một nữ sinh rất phổ thông nhanh chóng bước tới trước mặt Đường Kim.
-Vừa rồi có người cướp đồ ở chỗ Mộc Vũ, các ngươi đã chụp lại ảnh người đó chưa? – Đường Kim nhìn nữ sinh vừa bước ra, nhàn nhạt hỏi.
-Đã chụp rồi. – nữ sinh kia đáp:
-Theo sự phân phó của ngày, trừ khi nàng gặp phải nguy hiểm thực sự bằng không chúng ta sẽ chỉ giám thị chứ không can thiệp, nữ nhân vừa rồ chỉ dùng một cây gậy giả làm súng dọa Mộc tiểu thư cho nên chúng ta chỉ chụp ảnh lại chứ không có động thủ.
-làm rất tốt, gửi tấm ảnh kia vào điện thoại cho ta, các người tiếp tục theo sát Mộc Vũ. – Đường Kim rất vừa ý với hành động của nàng, nữ sinh này thật là là một đặc công của Tiềm Long đóng giả thành, nàng là do Kiều Gia Thịnh phái tới, tuy bề ngoài Đường Kim căn bản không quản chuyện của Mộc Vũ, nhưng trên thực tế hắn đã sớm phái đặc công của Tiềm Long âm thầm bảo vệ nàng.
Nữ đặc công kia rất nhanh đã gửi ảnh cho Đường Kim rồi rời đi, Đường Kim cũng thuấn di một cái tới thẳng thế giới khoa huyễn của Hiểu Hiểu.
Căn phòng dưới lòng đất này không có lấy một người, Hiểu Hiểu không ở đây, Đường Kim thử dùng linh giác cảm nhận bốn phía đồng dạng cũng không phát hiện được Hiểu Hiểu, điều này làm hắn có chút khó hiểu, Hiểu Hiểu không ẩn thân nữa mà đã đi ra ngoài rồi sao?
Nhưng đúng vào lúc này một âm thanh quen thuộc chợt vang lên:
-Ê, đại sắc lang, mới sáng sớm đã chạy tới đây làm gì vậy?
Theo thanh âm xuất hiện, Đường Kim cũng lập tức cảm ứng được sự tồn tại của Hiểu Hiểu, dường như cùng với lúc đó nàng cũng xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hơn nữa làm Đường Kim kinh ngạc là Hiểu Hiểu cư nhiên vẫn ngồi trên xe lăn.
-Tiểu nha đầu, vừa rồi cô một mực ở đây sao? – Đường Kim nhất thời có chút kinh thán, thuật ẩn thân của tiểu nha đầu cư nhiên trở nên cường đại như thế rồi sao?mạnh đến mức đến cả hắn cũng không thể phát hiện được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận