Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1031: Ta có thể giúp nàng

-Cậu là bạn học của Mộc Vũ à? – viên cảnh sát trẻ tuổi kia nhìn Mộc Vũ đang nằm trên giường một cái rồi nói:
-Ta là cảnh sát hình sự phụ trách điều tra vụ nhảy lầy này, đây là thẻ của ta.
Viên cảnh sát đưa ra một chiếc thẻ trước mặt Mộc Vũ rồi lại thu về.
Đường Kim đợi Mộc Vũ lên tiếng, hắn lại quay sang nhìn Đường Kim:
-Ta muốn đơn độc nói chuyện cùng bạn học Mộc Vũ một chút, phiền cậu tạm thời lui ra ngoài.
-Ta là bạn trai nàng, có vấn đề gì thì cứ hỏi trước mặt ta đi. – Đường Kim lười biếng nói.
-Cậu không hiểu đơn độc ý là gì sao? – tên cảnh sát kia khẽ cau mày.
-Ngươi không hiểu bạn trai nghĩa là gì sao? – Đường Kim hỏi ngược lại.
-Tiểu tử, đây là ngươi tự mình tìm chết. – trong mắt tên cảnh sát kia xẹt qua một tia hung quang, một khẩu súng có gắn sẵn ống giảm thanh đột nhiên xuất hiện trên tay hắn, nòng súng cấp tốc chỉ thẳng vào Đường Kim, chỉ là hắn còn chưa kịp bóp cò thì phía dưới bụng đã truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, đồng thời cổ tay cũng nhói lên, khẩu súng đã bị đoạt mất.
-ựa. – tên cảnh sát khẽ đau đớn hừ một tiếng rồi ngã xuống đất, cùng với lúc đó một thú đồ cưng cứng đã dí vào đầu hắn, chính là khẩu súng lúc nãy.
-Ngươi…ngươi…. – tên cảnh sát sắc mặt đại biến, biểu tình tràn đầy vẻ khó tin.
-Ngu ngốc, lần sau giả làm cảnh sát thì ít nhất ngươi cũng phải làm giả một cái thẻ ngành chứ? Tùy tiện lấy một cái thẻ quân đội ra định lừa ta à? – Đường Kim khinh bỉ nhìn tên sát thủ giả làm cảnh sát kia:
-Nói đi, ngươi muốn chết dứt khoát hay chết từ từ nào?
-Hắn, hắn là sát thủ? – Mộc Vũ có chút lắp bắp nói, lúc này nàng đang trừng mắt há miệng, mọi việc phát sinh quá nhanh, nàng căn bản không kịp phản ứng, mãi đến lúc này mới hơi hơi thanh tỉnh lại liền vội vàng nói:
-Mau báo cảnh sát a!
-Mộc Mộc thân ái, ta thích tự mình giải quyết vấn đề hơn. – Đường Kim quay đầu nhìn Mộc Vũ cười hì hì một cái, sau đó mới trừng mắt nhìn tên sát thủ giả mạo cảnh sát:
-Nói đi, là ai sai ngươi tới? nếu bây giờ ngươi nói thật thì sẽ được chết thống khoái một chút, nếu như ngươi không chịu nói vậy thì ngươi sẽ chết một cách rất từ từ, kêu gào rên rỉ đủ bảy bảy bốn chín ngày cũng chưa chết.
-Với thân thủ của ngươi thì chắc ngươi cũng không phải người bình thường, ngươi nên rõ ràng một điều làm nghề của bọn ta thông thường sẽ không bao giờ tiết lộ danh tính người thuê. – tên sát thủ kia tuy sắc mặt trắng nhợt nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh.
-Ngươi nhận nhiệm vụ ở đâu? - Đường Kim nhàn nhạt hỏi.
-Liên Minh Thích Khách. – sát thủ kia trả lời rất dứt khoát.
-Liên minh thích khách? – Đường Kim có chút kinh ngạc, sau đó nhịn không được quay đầu nhìn Mộc Vũ một cái, nàng rốt cuộc đắc tội người nào a, cư nhiên để ngươi ta tới tận Liên minh thích khách tìm sát thủ giết nàng.
-Liên minh thích khách là một diễn đàn sát thủ… - nên sát thủ kia cứ tưởng Đường Kim không biết nên định thuận tiện giải thích một chút.
-Ta biết Liên minh thích khách. – Đường Kim ngắt lời tên sát thủ:
-Ta hỏi ngươi một câu cuối, tối qua là ngươi đẩy nàng xuống lầu có phải không?
-Không phải, trưa hôm nay ta vừa mới nhận nhiệm vụ. – tên sát thủ lập tức đáp.
-Ờ, vậy thì tốt nhất ngươi hãy tự cầu nguyện là mình nói thật đi. – Đường Kim lười biếng nói một câu rồi móc điện thoại ra, tìm kiếm một lúc rồi gọi đến một số.
Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng tút tút sau đó truyền tới một thanh âm khá là kinh ngạc:
-Đường Kim đẹp trai nhất?
-Liên minh thích khách đều là kẻ ngốc. – Đường Kim nhàn nhạt đáp một câu, đây là ám hiệu rất lâu trước kia hắn thống nhất với người phụ trách của Liên minh thích khách.
-Đường Kim tiên sinh, thật là ngài sao? – bên kia truyền tới một giọng kinh hỉ.
-Lagat lão đầu, sắp 3 năm rồi nhỉ, ngươi vẫn chưa quên ám hiệu này. – ngữ khí của Đường Kim có chút bất mãn:
-Chỉ bát quá hình như ngươi đã quên mất chuyện mình từng đáp ứng với ta rồi thì phải, Liên minh thích khách các người cư nhiên dám nhận nhiệm vụ nhằm vào nữ nhân của ta?
-Cái này không thể nào, Đường Kim tiên sinh, ngài nhất định là hiểu lầm rồi, Liên minh thích khách chúng ta sao có thể nhận nhiệm vụ liên quan tới ngài được chứ? – đầu dây bên kia chính là người phụ trách của Liên minh thích khác Lagat, hắn đã từng đạt thành một giao dịch với Đường Kim làm Đường Kim kiếm được 25 triệu USD.
-Nhiệm vụ các người vừa mới phát ra lúc trưa nay, mục tiêu tên là Mộc Vũ, nàng chính là nữ nhân của ta. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Ngươi muốn nói việc này không liên quan tới các ngươi sao?
-Đường Kim tiên sinh, đợi ta tra lại một lát. – đầu dây bên kia thanh âm của Lagat cũng có chút nóng vội, đại khái khoảng mười giây sau, thanh âm của hắn đã trở nên sợ hãi:
-Đường Kim tiên sinh, thật xin lỗi, chúng ta thực không biết quan hệ của ngày và Mộc Vũ, nhiệm vụ này chúng ta sẽ hủy bỏ ngay lập tức, thật xin lỗi, mong ngài thứ tội….
-Được rồi, ta không chấp nhặt với các ngươi, ta chỉ muốn biết người thuê là ai? – Đường Kim ngắt lời Lagat.
-Đường Kim tiên sinh, thật xin lỗi, hiện tại chúng ta không có tư liệu chi tiết về cố chủ, nhưng chúng ta rất nhanh sẽ tra ra. – Lagat vội vàng nói.
-Không cần nữa, ngươi gửi tất cả những thông tin liên quan đến có chủ cho ta, ta tự mình điều tra. – Đường Kim nói.
-Vâng vâng, xin ngài đợi một chút, ta lập tức gửi qua cho ngài. – Lagat gấp gáp nói.
Đường Kim trực tiếp cúp máy, thuận tay lấy súng đập vào đầu tên sát thủ bên cạnh một cái, đánh hắn ngất xong, Đường Kim mới gọi cho Đường Thanh Thanh:
-Thanh tỷ, nơi này có một sát thủ, tỷ tới mang hắn đi đi.
Đối với Đường Kim thì sự sống chết của kẻ này chẳng có ý nghĩa gì hết, nếu đã như vậy thì cứ giao cho Đường Thanh Thanh là được, để nàng có thêm vài cơ hội lập công tích lũy kinh nghiệm đi!
Một phút sau, Đường Kim lại gọi điện cho Hiểu Hiểu:
-Tiểu nha đầu, giúp ta điều tra một người, tư liệu đã gửi cho cô rồi đấy.
Đợi Đường Kim cúp máy, Mộc Vũ ở một bên mới nhịn không được hỏi:
-Êi, ngươi rốt cuộc là ai thế?
-Là soái ca a. – Đường Kim cất điện thoại đi, bày ra một mặt vô cùng nghiêm túc nói:
-Cụ thể mà nói thì là một soái ca vừa đẹp trai vừa vĩ đại.
Mộc Vũ dùng một ánh mắt khác thường nhìn Đường Kim, biểu hiện vừa rồi của tên gia hoản này làm nàng bắt đầu ý thức được, hắn tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là sinh viên bình thường.
Mười phút sau Đường Thanh Thanh xuất hiện ở phòng bệnh, nàng cũng không ở lại quá lâu, hỏi vài câu rồi lập tức đưa tên sát thủ kia đi. Đợi sau khi Đường Thanh Thanh rời đi, Mộc Vũ mới dùng ánh mắt có chút cổ quái nhìn Đường Kim:
-Này, ngươi có thể giúp ta gọi hộ sĩ không?
-Gọi hộ sĩ làm gì? – Đường Kim hỏi.
-Ngươi quản làm gì, giúp ta gọi là được rồi! – sắc mặt Mộc Vũ khẽ đỏ lên, có chút gấp gáp nói.
-Phía sau cô có một chiếc máy hô hoán đó, ấn một cái là được mà. – Đường Kim tùy tiện đáp.
-Êi, ngươi không thể giúp ta ấn một cái được sao? – Mộc Vũ gấp gáp nói:
-Ta với không tới.
-Mộc Mộc thân ái, nàng muốn đi vệ sinh sao? – Đường Kim đột nhiên cười hắc hắc:
-Thật ra không cần gọi hộ sĩ đâu, ta có thể giúp nàng mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận