Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 840: Ngươi đưa thuốc giả lừa ta?

Lời này của Đường Kim vừa nói ra thì mọi người đều ngẩn ra, tình huống có gì đó sai sai a!
Lạc Phỉ Phỉ có chút buồn bực nhìn Đường Kim, tên hỗn đản này vậy mà lại quen biết mỹ nữ đẹp như tiên nữ kia? Đột nhiên Lạc Phỉ Phỉ nhớ tới lần trước tên gia hỏa này cũng chạy đi cùng với một mỹ nữ xinh như tiên nữ khác, ném nàng lại một bên, nói cái gì mà mời nàng ăn trưa cũng hóa thành bọt nước.
Lúc trước Tôn Bác còn có chút bất an, nhưng lúc này hắn đã như trút được gánh nặng, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng thâm thúy, phen này có kịch hay xem rồi.
Còn Bành Dật Phong thì đang bắt đầu cảm thấy bất an, dường như tình huống có chút không ổn.
Những người khác đều đang chú ý vào mỹ nữ áo bạc, hiển nhiên mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của nàng.
-Nàng không muốn nhìn thấy ngươi cho nên mới không tới khách sạn. – mỹ nữ áo bạc lên tiếng, lời này của nàng lập tức đã khiến mọi người minh bạch, nàng xác thực là quen biết Đường Kim.
-Thân ái, nàng ăn tốt chưa? – Đường Kim cười cười, hắn hiểu ý của nàng, Băng Sương đồng thể, chưa bao giờ phân li, các nàng sẽ không cách nhau quá xa, một người khác tuy không tới khách sạn nhưng chắc chắn cũng ở Lạc Bắc.-Ăn rồi. – Băng Sương đáp.
-Vậy có muốn uống chút rượu không? – Đường Kim bắt đầu dụ dỗ Băng Sương:
-Hay là chúng ta uống một li giao bôi tửu đi?
Lạc Phỉ Phỉ nhất thời tức gần chết, đây là loại người gì chứ, vừa mới lúc nãy còn muốn uống giao bôi tửu với nàng, bây giờ lại muốn uống với nữ nhân khác ở trước mặt nàng, nam nhân hoa tâm nàng đã gặp qua rất nhiều, nhưng mà hoa tâm như hắn vẫn là lần đầu tiên được chứng kiến!
-Không uống! – ngữ khí của Băng Sương vẫn rất lạnh nhạt, nếu như người quen biết hai nàng sẽ biết, các nàng có thể nói nhiều lời như vậy với một người đã là rất không tầm thường rồi.
-Thời đại này sao mỹ nữ lại không thích uống rượu a! – Đường Kim cảm khái một câu, hắn có chút thất vọng sau đó lại hỏi tiếp:
-Băng Sương phu nhân, nàng tới giúp tên ngốc này sao?
-Bành gia có chút quan hệ với Tiềm Long, bọn chúng cầu cứu Tiềm Long, Tiềm Long để chúng ta tới đây xem tình huống thế nào. – Băng Sương đáp.
-Đám người Tiềm Long mặt dày thật là vô sỉ. – Đường Kim lẩm bẩm:
-Bọn chúng biết ta khẳng định sẽ không nỡ làm gì các nàng nên mới cố ý phái các nàng tới.
-Ngươi có phải là nhất định phải giết hắn? – Băng Sương nhìn Bành Dật Phong một cái.
-Cũng không phải, ta có thể cho hắn ăn một chút độc dược. – Đường Kim tùy ý nói.
Ngừng một chút, Đường Kim tiếp lời:
-Băng Sương phu nhân, ta thấy nàng hay là đừng đứng chung chiến tuyến với đám người Tiềm Long kia nữa, về Đường Môn yên tâm làm môn chủ phu nhân của ta đi.
-Ngươi nghĩ ngon nhỉ! – Băng Sương trừng mắt nhìn Đường Kim:
-Ta đã có mặt ở đây, nhiệm vụ của ta đã kết thúc, việc tiếp theo không liên quan đến ta nữa, ta đi đây!
Nghe được lời này Bành Dật Phong lập tức nóng vội:
-Băng Sương tiên tử, người không thể đi, người đi rồi ta phải làm sao?
Băng Sương không thèm để ý tới Bành Dật Phong, nàng quay người định rời đi nhưng đúng vào lúc này Đường Kim bỗng hô lên một câu:
-Băng Sương phu nhân, đợi một chút, ta có cái này muốn đưa cho nàng!
Buông Lạc Phỉ Phỉ ra, Đường Kim lắc mình tới trước mặt Băng Sương, trên tay biến ra một bình thuốc đưa cho Băng Sương, sau đó mới nhỏ giọng nói:
-Băng Sương phu nhân, trong này có hai viên đan dược, các nàng mỗi người ăn một viên, ăn xong tu vi của các nàng ít nhất cũng có thể đề thăng tới Trúc Cơ hậu kì.
Băng Sương khẽ chần chừ một chút, cuối cùng cũng duỗi tay ra nhận lấy đan dược, nhưng đồng thời nàng cũng cảm giác được vòng eo mình bị ôm lấy.
-Băng Sương phu nhân, một ngày không gặp như cách ba năm, chúng ta đã rất nhiều cái ba năm không gặp rồi, hôn một cái trước đi. – Đường Kim nhanh chóng nói vào tai Băng Sương một câu rồi vội vàng hôn tới.
Chỉ là vừa mới hôn trúng thì Đường Kim đã cảm giác được môi mình nhói lên một cái, là Băng Sương đã hung hắn cắn hắn, đáng thương cho Đường Kim hoàn toàn không hề đề phòng, đau tới mức phải buông nàng ra ôm môi mình một cái, cũng may Băng Sương “hạ khẩu lưu tình” nếu không vừa rồi hắn đã bị cắn chảy máu rồi.
-Ngươi lấy thuốc giả lừa ta/ - Băng Sương lạnh lùng nhìn Đường Kim, tựa hồ có chút tức giận việc têngia hỏa này nhân cơ hội phi lễ nàng.
-Ách, Băng Sương phu nhân, đó không phải thuốc giả. – Đường Kim có chút phiền muộn, hắn vậy mà lại bị coi là kẻ lừa bịp, nhìn bộ dáng có chút không tin của nàng, hắn chỉ có thể buông vòng eo mềm mại của nàng ra:
-Được rồi, không hôn thì không hôn nữa, thân ái, nàng đi trước đi, nhưng mà đan dược này nàng nhất định phải ăn đó, tu vi của các nàng quá thấp, gặp phải cao thủ sẽ rất phiền phức.
-Biết rồi. – Băng Sương đáp một tiếng rồi trực tiếp biến mất.
Mùi hương vẫn còn đọng trên áo, Đường Kim có chút tiếc nuối, khó khăn lắm mới gặp các nàng được một lần lại để các nàng chạy mất.
Khẽ thổ ra một ngụm khí, Đường Kim quay đầu nhìn Bành Dật Phong, lười biếng nói:
-Ngươi có còn chuẩn bị gì nữa không?
Vô số cặp mắt đồng tình đang nhìn Bành Dật Phong, tên gia hỏa này thực sự là bi kịch, tìm được một bang thủ thì người kia lại chàng chàng thiếp thiếp với Đường Kim một lúc lâu, rõ ràng là quan hệ rất thân mật, bây giờ người ta rời đi là còn may cho Bành Dật Phong, ít nhất thì nàng cũng không liên thủ với Đường Kim cùng đối phó Bành Dật Phong.
Đương nhiên đối với Bành Dật Phong mà nói, kì thực cũng chẳng khác gì nhua, cơ hồ mọi người đều cho rằng Bành Dật Phong khó mà thoát được một kiếp này.
-Để ngươi thất vọng rồi, ta đúng là vẫn còn chuẩn bị! – sắc mặt của Bành Dật Phong có chút tái nhợt nhưng ngữ khí vẫn rất trấn định, hắn quay đầu nhìn Lạc Phỉ Phỉ, trầm giọng nói:
-Phỉ Phỉ, sao nàng không thử gọi điện cho gia gia mình, hoặc là gọi cho cha mẹ nàng cũng được.
Sắc mặt Lạc Phỉ Phỉ khẽ biến:
-Bành Dật Phong, ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi đã làm gì bọn họ?
-Không có gì, mấy ngày này thấy gia gia nàng quá mệt mỏi, ta chỉ đón họ tới một nơi để nghỉ ngơi mà thôi. – vẻ tái nhợt trên mặt Bành Dật Phong dần dần biến mất:
-Phỉ Phỉ, nàng có thể yên tâm, bây giờ bọn họ rất an toàn, chỉ là nếu như ta có mệnh hệ gì thì sợ rằng họ không thể nào an toàn trở về được rồi.
-Bành Dật Phong, ngươi thật bỉ ổi. – Lạc Phỉ Phỉ phẫn nộ không thôi, đồng thời cũng phi thường lo lắng, nàng vội lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.
Đường Kim lắc mình một cái tới bên cạnh Lạc Phỉ Phỉ, dơ tay giật lấy điện thoại của nàng, sau đó đưa điện thoại của mình cho Lạc Phỉ Phỉ, thấp giọng nói:
-Thân ái à, dùng điện thoại của ta đi.
-Ân. – Lạc Phỉ Phỉ mờ mờ hiểu được gì đó, lập tức lấy điện thoại của Đường Kim gọi cho gia gia nàng.
-Ta là Lạc Phỉ Phỉ, ngươi là ai? Tại sao điện thoại của gia gia ta lại ở trong tay ngươi? – Lạc Phỉ Phỉ vừa nóng vội vừa phẫn nộ hỏi, trong lúc nàng hỏi thì Đường Kim đã vô thanh vô thức bật chức năng truy tung trên điện thoại.
-Lạc tiểu thư, Điện thoại của Lạc lão tướng quân tạm thời do ta bảo quản, cô không cần phải lo lắng, ông ấy tạm thời rất an toàn. – thanh âm của đầu dây bên kia khá là bình tĩnh, tựa hồ sớm đã biết Lạc Phỉ Phỉ sẽ gọi điện tới:
-Tiếp theo thì phải xem Lạc tiểu thư làm thế nào rồi, chỉ cần cô làm theo ý của Bành thiếu, ta tin Lạc lão tướng quân vẫn sẽ luôn rất an toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận