Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1303: NGAY CẢ TIỀN CỦA TA CŨNG DÁM CƯỚP

"Các ngươi thật sự không muốn bán phòng sao? Vậy đem ba trăm vạn trả lại cho ta đi." Đường Kim rốt cục mở miệng.
"Đòi tiền cũng được, các ngươi chuyển ra ngoài đã rồi nói sau!" Đào Hâm lập tức nói.
Tô Manh nhất thời giận dữ :
"Đào Hâm, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Là các ngươi muốn đổi ý, hiện giờ còn muốn không trả tiền?"
"Không phục các ngươi đi kiện ta a?" Đào Hâm thật đúng là một bộ dáng vô sỉ dào dạt đắc ý,
"Chúng ta là quốc gia pháp chế, hết thảy đều dùng pháp luật để nói chuyện."
"Ta nhổ vào, Đào Hâm, ngươi không cần ỷ vào cha ngươi là viện trưởng tòa án liền cảm thấy rất giỏi, cha ngươi nếu thực có bản lĩnh như vậy thì tại sao sợ Giang Hải?" Tô Manh tức giận không nhẹ, uổng cho nàng trước kia có ấn tượng không tồi với Đào Đại Võ, hiện tại mới biết được đôi phụ tử này vô sỉ như vậy, vì mấy trăm vạn, cái mặt mũi gì cũng không cần.
"Ta sợ Giang Hải, nhưng ta không sợ các ngươi, thế thì có làm sao?" Đào Hâm vẻ mặt cười lạnh,
"Các ngươi có thủ đoạn gì cứ việc ra tay, Đào Hâm ta cũng không phải dễ bị hù dọa."
"Lão Tô, việc này cho dù mang lên toà án chúng ta cũng chiếm lý, phải biết rằng, hợp đồng là ta viết, bên trong có chút lỗ hổng, vẫn có thể chui." Đào Đại Võ lúc này cũng nói với Tô Bách.
"Hảo, tốt lắm, Đào Đại Võ, ta coi ngươi là bằng hữu, tin tưởng ngươi, ngươi lại muốn tính kế ta!" Tô Bách tức giận đến phát run, sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Kim,
"Tiểu Đường, việc này ta mặc kệ, ngươi làm theo ý tứ của chính mình đi, không cần lưu thủ, ta làm sinh ý nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp được người không biết xấu hổ như vậy!"
"Đây là chuyện tốt a, ta rốt cục gặp được người dám cướp tiền của ta , lần này được làm dũng sĩ chân chính rồi." Đường Kim không ngờ lại có bộ dáng hưng phấn, sau đó quay đầu nhìn Tô Vân Phi,
"Thân ái, nàng nói ta nên làm như thế nào?"
"Ta làm sao mà biết được?" Tô Vân Phi tức giận nói, mà nàng nhìn phụ tử Đào Đại Võ cũng thấy khá bực mình, đôi phụ tử này thật sự quá vô sỉ.
"Ồ, ta trước tiên lấy tiền về rồi nói sau." Đường Kim nghĩ rồi nói, sau đó lấy di động, gọi một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi rất nhanh đã bắt máy, thanh âm dễ nghe lại có chút bất mãn của Hiểu Hiểu truyền tới:
"Này, đại sắc lang, ngươi không phải lại đang hú hí cùng tiểu tam thối Nguyệt Đàm kia chứ?"
"Không, tiểu nha đầu, có người muốn cướp tiền của lão công nàng, à, cũng tương đương cướp tiền của nàng, nàng nói nên làm gì?" Đường Kim lười biếng hỏi.
"Tên vương bát đản nào ngay cả tiền của ta cũng dám cướp? Đem tên hắn nói cho ta biết, ta cướp sạch tài khoản của hắn!" Hiểu Hiểu nhất thời bạo phát.
"Ồ, huyện Lâm Biên, Đào Đại Võ cùng Đào Hâm." Đường Kim nhanh chóng nói.
"Ồ, tài khoản người kêu Đào Hâm hôm nay mới được cộng hơn ba trăm vạn, lão công ngốc, sẽ không phải là chính chàng bị cướp tiền chứ? Mặc kệ có phải hay không, ta trước tiên làm thịt hắn đã......" Hiểu Hiểu đã bắt đầu hành động, "Ai nha, đôi phụ tử này đúng là quỷ nghèo, cộng vào cả ba trăm vạn thì tổng cộng cũng không đến năm trăm vạn, à, còn có hai cái biệt thự, ta đều chuyển sang cho chàng, đại sắc lang, ngày mai chàng tự mình đi lấy giấy chứng nhận bất động sản nha...... Tốt, hiện tại bọn họ một phân tiền cũng không dư a!"
"Làm không tồi chút nào, đúng rồi, thuận tiện thông tri một chút cho mấy người bộ đội đặc chủng giúp ta, nói bọn họ đem kẻ kêu Giang Hải thả ra, sau đó mang đến vị trí hiện tại cho ta." Đường Kim còn nói thêm.
"Biết rồi." Hiểu Hiểu lên tiếng, "Ta sẽ bảo hắn trong năm phút đồng hồ xuất hiện."
"Cứ như vậy a, vài ngày nữa ta đi kinh thành tìm nàng." Đường Kim cười hì hì, sau đó tắt điện thoại.
"Không, không, tại sao có thể như vậy?" Đào Hâm đứng một bên đột nhiên tru lên, "Ai chuyển tiền của ta ra ngoài? Không được, không được, ta phải gọi điện thoại cho ngân hàng......"
"Chết tiệt, tiền của ta cũng bị chuyển ra ngoài, phải mau gọi cho ngân hàng....." Đào Đại Võ cũng sắc mặt đại biến, cầm di động bấm số.
Hiển nhiên, vừa rồi bọn họ đều nhận được thông báo chuyển khoản ngân hàng, biết tài khoản bọn họ nháy mắt bị quét sạch.
"Tỷ phu, này, đây là ngươi làm ?" Tô Manh ngẩn người, người này cũng quá kinh khủng rồi? Tùy tiện gọi một cuộc điện thoại là có thể cướp sạch tài khoản người khác?
Tô Bách cũng trợn mắt há hốc mồm, tiểu gia hỏa này thật sự biểu hiện càng ngày càng cường hãn a.
"Tô Manh, chúng ta đi ăn cơm chiều đi, nơi này để cho Đường Kim xử lý là tốt rồi." Tô Vân Phi ngay từ đầu đã không lo lắng, lúc nào chẳng là tên sắc lang này cướp của người khác, ngay cả nàng còn bị hắn cướp lấy, nàng còn lâu mới tin tên sắc lang này sẽ bị người khác giật tiền.
"Đánh rắm, không phải ta chuyển khoản......"
"Ta căn bản là không chuyển khoản......" Hai phụ tử Đào Đại Võ cùng Đào Hâm giờ phút này đang rít gào với điện thoại, hai người rít gào ước chừng vài phút, cuối cùng gần như trăm miệng một lời hét một câu:
"Ta muốn kiện ngân hàng các ngươi!"
"Kiện ngân hàng vô dụng, các ngươi ngay cả tiền của ta đều dám cướp, có gan lớn như vậy đi cướp ngân hàng cũng được đó." Đường Kim lười biếng nói một câu.
"Là ngươi, là ngươi làm phải không?" Đào Hâm đột nhiên rống lên với Đường Kim, hai mắt đỏ bừng, một bộ dáng muốn điên mất.
"Thật ra ta muốn cướp tiền của ngươi rất dễ dàng, đương nhiên chút tiền của nhà các ngươi ta còn thấy chướng mắt, nhưng các ngươi ngu ngốc như vậy, không ngờ muốn cướp tiền của ta, ài, vậy không có biện pháp, trên đời này loại người như các ngươi toàn là vì ngu mà chết." Đường Kim ngáp một cái,
"Bất quá, mấy kẻ cùi bắp như các ngươi ta cũng lười tự mình giải quyết, hiện tại, chủ nợ của các ngươi đã đến đây." Đường Kim vừa dứt lời, một nam nhân mặt mũi bầm dập nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, không phải người xa lạ, đúng là lão đại hắc đạo nhìn qua rất nhã nhặn, Giang Hải kia.
"Giang, Giang lão đại, ngài, ngài như thế nào lại đi ra ? Ta sẽ trả tiền, ta nhất định sẽ đưa tiền cho ngươi......" Nhìn thấy Giang Hải, Đào Hâm nhất thời sợ tới mức ba hồn bảy vía muốn xông ra.
Mà Đào Đại Võ sắc mặt cũng trắng bệch, lúc này hắn đã ẩn ẩn cảm giác được, những lời Tô Bách nói không phải dối trá.
"Phù phù!" Giang lão đại giờ phút này sớm mất đi phong phạm của lão đại, hắn căn bản không để ý tới Đào Hâm, nhưng vừa thấy Đường Kim, hắn liền quỳ hai chân trên mặt đất,
"Đường thiếu, đội ơn ngài cho ta một con đường sống, cái dập đầu này dành cho ngài !" Trời mới biết vài giờ vừa rồi Giang Hải gặp sự tình gì, nhưng khẳng định là bị chỉnh rất thảm rồi, nếu không làm sao mà lập tức trở nên khúm núm nịnh bợ như vậy.
"Được rồi dừng lại đi, ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian nhìn ngươi dập đầu, ta hỏi ngươi, tiểu tử kia có phải thiếu nợ vay nặng lãi của ngươi đúng không?" Đường Kim chỉ vào Đào Hâm.
"Đúng vậy, hắn thiếu ta năm trăm vạn, Đường thiếu, ngài muốn xóa bỏ nợ nần cho hắn sao" Giang Hải không dập đầu nữa, nhưng vẫn quỳ trên mặt đất chưa đứng lên, đến bây giờ, hắn đối với Đường Kim đã có loại sợ hãi phát ra từ nội tâm, người này năng lực quá lớn, căn bản chính là loại cường giả chân chính, một câu nói liền có thể quyết định sinh tử của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận