Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 590: Thực sự không thích hợp để du lịch

-Thắng thua không quan trọng, quan trọng là chúng ta nhất định phải cứu được con tin. – Lạc Doãn Hàn nhàn nhạt nói:
-Người nhà của bọn họ vẫn đang đợi họ về ăn tết đấy.
-Không chỉ cứu con tin, chúng ta còn phải làm thịt hết bang bắt cóc, một tên cũng không tha. – ánh mắt Trần Trung Soái xẹt qua một tia hung tàn:
-Bây giờ có vài người chuyên môn hạ thủ với người nước mình, không cho chúng chút giáo huấn thì bọn chúng cứ nghĩ chúng ta là quả hồng mềm dễ bắt nạt.
-Không sai, đợi chúng ta tìm thấy mấy tên bắt cóc nhất định phải huyết tẩy hang ổ của bọn chúng! – Châu Phi cũng gật đầu mạnh một cái, tuy rằng nhiệm vụ này là vì Long Kiếm chi chiến nhưng mà sau khi minh bạch nội dung của nhiệm vụ thì bọn họ đều có cảm giác phẫn nộ không thôi.
Lần này nhiệm vụ của bọn họ chia làm hai phần, phần thứ nhất là giải cứu con tin, mà số con tin này đều là đồng bào của họ, một đám người Hoa sang tận nơi đây tha hương cầu thực.
Mấy năm gần đây càng ngày càng nhiều công ty của Hoa Hạ vươn ra ngoài nước, nhận không ít công trình của nước ngoài, những công ty này sẽ đem theo không ít công nhân trong nước, trên cả đại lục Châu Phi rộng lớn, khắp nơi đều có thể thấy được hình bóng của công nhân Hoa Hạ, nhưng ở nơi chiến loạn liên miên như vùng đất này thì sự an toàn của họ rất khó được đảm bảo.
Đặc biệt là mấy năm gần đây, công trường của người Hoa thường xuyên bị tập kích, còn việc công nhân bị bắt cóc thì cũng không phải là mới phát sinh lần đầu, thậm chí còn có một vài công nhân vì thế mà bỏ mạng tại nơi đất khách quê người. Mà chính tại tối hôm kia, một công trường cách thị trấn Takha khoảng 10km đã bị một nhóm vũ trang tập kích, mười ba công nhân bị bắt cóc.
Năm hết tết sắp đến, mấy công nhân này đang tính về quê ăn tết nhưng tại thời điểm quan trọng này họ lại bị bắt cóc, lãnh đạo của Hoa Hạ cũng vì thế mà phẫn nộ cho nên lần này họ quyết định làm mạnh tay.
Trước đây những vụ bắt cóc như vậy vì nghĩ cho sự an toàn của công nhân thì mọi lần đều là công ty đưa tiền chuộc, thông qua người chung gian để chuộc người về, nhưng lần này chính phủ quyết định dùng vũ lực để cứu con tin.
Nhưng nhiệm vụ lần này không chỉ đơn giản là giải cứu con tin, bởi vì văn cứ theo tin tình báo mà Ám Kiếm nhận được thì những vụ bắt cóc mấy năm gần đây đều không phải là ngẫu nhiên mà phía sau có một tổ chức chuyên môn bày mưu tính kế, tổ chức này chỉ huy ở phía sau sau đó câu kết với một vài phần tử vũ trang chuyên môn bắt cóc người Hoa để đòi tiền chuộc, Đồ Long tiểu tổ sau khi giải cứu được con tin thì còn phải tìm và đem tổ chức này triệt để hủy diệt, chỉ có hoàn thành cả hai việc trên thì mới được tính là nhiệm vụ kết thúc.
Chiếc xe bus từ từ rời khỏi thanh Ka-dan, đường xá càng lúc càng tệ, bốn phía bắt đầu trống vắng chỉ có đất vàng và cát bụi bay đầy trời, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, trong xe không có điều hòa nên rất nóng, mấy người Lưu Phong đều ướt đẫm mồ hôi.
Đương nhiên là Đường Kim và Tống Oánh thì không hề thấy nóng, Tống Oánh tu luyện Hàn Nguyệt Băng Quyết cho nên có thể dễ dàng thích nghi với băng sơn tuyết địa cũng dễ dàng thích nghi với sa mạc nóng nực, còn về Đường Kim thì lấy công lực của hắn thì muốn đối kháng một chút nóng nực này còn không phải là điều quá dễ dàng sao? Hơn nữa bây giờ hắn hoàn toàn không cần phải vận công chống nóng bởi vì trong lòng hắn đang ôm một thân thể rất mát mẻ.
-Địa phương này đúng là không thích hợp để du lịch a! – Đường Kim vừa ôm Tống Oánh vừa cảm khái.
-Ta nói huynh đệ ngươi, ngươi thực sự coi lần này như là đi du lịch sao? – Lưu Phong cảm thấy có chút cạn lời.
-Thực ra cũng gần giống với đi du lịch. – Đường Kim lười biếng nói:
-Chỉ giống như đi du lịch xong thuận tiện làm thịt vài tên mà thôi.
Đối với nhiệm vụ lần này Đường Kim thực sự là không hề để trong lòng, chủ yếu là do đối với hắn thì nhiệm vụ này cũng không tính là khó, vấn đề khó khăn nhất chỉ là làm sao tìm được chỗ ở của bọn bắt các và băng nhóm sau lưng chúng thôi, còn việc sau đó thì hắn tự tin là mình có thể giải quyết nhẹ nhàng.
Tuy rằng nơi này rất xa lạ, hắn cũng không hiểu ngôn ngữ ở đây, muốn tìm người là rất khó , nhưng mấy việc này giao cho người khác làm là được rồi ngoài ra thì Ám Kiếm tổng bộ sẽ cung cấp tin tình báo nếu như bọn hạ tìm ra nơi hạ lạc của con tin thì Đường Kim cũng sẽ lập tức nhận được tin, vì thế cho nên Đường Kim mới coi nhiệm vụ này như một chuyến du lịch vậy. Chỉ có điều đáng tiếc là nơi này lại không thích hợp để du lịch, không có phong cảnh đẹp đẽ , may mà bên cạnh hắn còn có mỹ nhân bồi tiếp nếu không chắc hắn sẽ chán chết mất.
Có lẽ do tinh thần thoải mái của Đường Kim ảnh hưởng đến người khác cho nên mọi người cũng bắt đầu thư giãn hơn, Lưu Phong thậm chí còn bắt đầu ngâm nga hát, tên gia hỏa này chất giọng cũng không tồi, hoàn toàn có tiềm chất để lên sân khấu.
Mọi người tinh thần đều nhẹ nhàng, Đường Kim ôm Tống Oánh khẽ khép hờ mắt dường như là đang ngủ, nhìn tình cảnh trong xe lúc này thực sự giống như là một đoàn khách đi du lịch vậy, nhưng mà lúc chiếc xe đi được khoảng 3 tiếng nữa thì mọi người cuối cùng cũng hiểu nơi này thật sự không phải là chỗ để du lịch, bởi vì trước mặt có một chiếc xe tải đang đi tới, chiếc xe tải kia dừng ở khoảng cách gần trăm mét sau đó từ trên thùng xe có hai tên nam tử da đen nhảy xuống, trên tay mỗi người đều cầm súng trường ngắm thẳng vào xe bus đồng thời hét lên:
-Dừng xe, dừng lại cho ta! – Một tên da đen dùng tiếng anh nói.
Lâm Gia Minh đạp phanh xe để xe đi chậm lại, biểu tình có chút buồn bực:
-Hai tên quỷ da đen kia muốn cướp chúng ta.
Đường Kim khẽ mở mắt vươn vai ngáp dài một cái, nhìn hai tên da đen phía trước , biểu tình có chút thất vọng:
-Sao chỉ có hai người thôi? Ít thế này thì ta cũng chẳng có tâm tình mà cướp của chúng nữa.
Vừa dứt lời thì Đường Kim đã lắc mình rời khỏi xe bus sau đó thì mọi người lập tức phát hiện hai tên gia hỏa vừa hò hét lúc nãy đột nhiên nằm vật ra đất, một giây sau thì Đường Kim trở lại trên xe, trên tay hắn đã có thêm hai khẩu súng trường.
-Cho các người dùng tạm đấy. – Đường Kim đưa cho Lưu Phong và Lạc Doãn Hàn mỗi người một khẩu sau đó liền trở lại vị trí của mình nhắm mắt dưỡng thần đồng thời nói với Lâm Gia Minh một câu:
-Tiếp tục lái xe đi!
Lâm Gia Minh cũng không hề do dự mà lập tức đạp ga, chiếc xe bus trực tiếp nghiến qua người hai tên da đen kia và lao nhanh về phía trước.
Cuối cùng cũng có vũ khí, tâm tình của Lưu Phong càng tốt hơn, giai điệu hắn ngâm nga càng yêu đời hơn, đến cuối cùng thì mấy người khác cũng bắt đầu hưởng ứng theo, cả chặng đường cười nói hát hò vui vẻ cứ như là đoàn khách đi du lịch ấy, nếu lúc này cho dù là ai gặp phải bọn họ thì đều không thể nhận ra họ là một nhóm đặc công được.
Mãi tới 5 rưỡi chiều thì chiếc xe bus mới đi tới địa phận của thị trấn Takha, nơi này khá là phồn hoa nhưng lại cho người ta một cảm giác càng hỗn loạn hơn thành Ka-dan nhiều, trên phố tùy ý có thể thấy được nam nữ mang theo súng, thậm trí đến cả thiếu niên choai choai tầm hơn mười tuổi cũng vác súng trường chạy trên đường.
Đường ở đây khá chật chội, sau khi vào trong trấn thì chiếc xe bus đi lại rất khó khăn, đến cuối cùng thì mọi người dứt khoát vứt xe xuống đi bộ, mà đúng vào lúc này thì vòng tay của Đường Kim lại rung lên lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận