Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1330: Lão công, ta còn muốn nữa.

Một tiếng đồng hồ sau.
Bên cạnh thủy đảm.
Bên cạnh muốn đống củi lửa, một mỹ nữ nằm trong lòng một dã nhân cởi trần, mỹ nữ này khẽ chu chu môi, yêu kiều nói:
-Lão công, ta còn muốn nữa!
Chỉ nghe tới đây ai ai cũng nghĩ tới cảnh tượng làm người ta phải chảy máu mũi, thoe lí mà nói dã nhân kia chắc chắn phải giữ chặt mỹ nữ, hung hăng hôn nàng một trận rồi đè nàng xuống đại chiến 300 hiệp, bất quá trên thực tế thì dã nhân đang xé một miếng thịt cá, đút vào giữa cặp môi anh đào đang chu lên của mỹ nữ.
Dã nhân này đương nhiên là Đường Kim, hắn vừa mới bắt được mười mấy con cá, sau đó liền nhóm lửa nướng cá ăn, kì thực trình độ nướng cá của hắn cũng không ra làm sao, hơn nữa lại không có gia vị, hắn ăn một con xong liền không muốn ăn nữa, ngược lại là Nguyệt Minh Lung cứ thế ăn ngon lành, ăn hết con này đến con khác giống như tiểu hài tử bị bỏ đói suốt mấy năm.
Đường Kim không nhịn được bắt đầu hoài nghi, lúc trước Đại Hắc Nữ này không phải một mực vẫn tích cốc không ăn thứ gì đó chứ?
Nhìn ngực nàng rồi lại nhìn mông nàng, Đường Kim liền lắc đầu, hắn nghĩ nếu như nàng không ăn gì thì sao dáng người lại tốt như thế được?
Nguyệt Minh Lung hiện tại đang ăn rất vui vẻ, đến cuối cùng mười mấy con cá đều vào hết bụng nàng, ăn xong nàng lại ngáp một cái:
-Lão công, buồn ngủ quá, ta ngủ đây!
Vừa nói xong chưa đến 3 giây sau Nguyệt Minh Lung cứ như vậy ngủ luôn trong lòng Đường Kim.
Đứng dậy đi vào trong động, đặt Nguyệt Minh Lung xuống đất sau đó hắn lại toan rời đi.
Nhưng lần này hắn còn chưa kịp quay người thì Nguyệt Minh Lung đã lập tức kinh tỉnh, nàng mở đôi mắt xinh đẹp mọng nước, bộ dáng tựa hồ như muốn khóc, thanh âm cũng có chút nức nở:
-Lão công, ngươi lại muốn bỏ ta lại…huhu…
-Ta ở ngay bên ngoài. – Đường Kim nhất thời nghẹn họng, cô nàng này cũng thật là biết hố người ta, nàng không phải là đã ngủ rồi sao?
-Nhưng mà ta sợ bóng tối. – Nguyệt Minh Lung lại từ dưới đất bò dậy, nhào vào lòng Đường Kim:
-Ta muốn ngươi ôm ta ngủ cơ…
-được rồi, Đại Hắc Nữ, nàng thật khó chiều a. – Đường Kim có chút bất đắc dĩ, hắn thật sự muốn lột sạch nàng xử đẹp ngay tại chỗ a.
Đường Kim ôm theo Nguyệt Minh Lung đi ra ngoài sơn động, lại tới bên thủy đàm, nhưng làm hắn buồn bực là hắn vừa ngồi xuống thì Nguyệt Minh Lung liền ngủ mất.
Đợi nàng thanh tỉnh lại, ta nhất định phải xử đẹp nàng mười vạn lần, nếu không thì thật là lỗ vốn. –Đường Kim nhìn khuôn mặt vố có chút lãnh diễm nhưng tàn đầy vẻ ngây thơ thanh thuần của Nguyệt Minh Lung, cắn răng nói.
Bất quá vấn đề là nàng thực sự có thể thanh tỉnh lại sao?
Vấn đề này cũng là cái mà Đường Kim đang lo lắng, hắn và Nguyệt Minh Lung đều bị tổn thương thần thức, nếu như Nguyệt Minh Lung không thể hoàn toàn khôi phục thì hắn muốn khôi phục cũng sẽ gặp phải phiền phức không nhỏ, đương nhiên tình huống của nàng rõ ràng nghiêm trọng hơn hắn rất nhiều, cho nên muốn khôi phục cũng không dễ dàng.
-Trước tiên nên rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này hay là khôi phục trước rồi mới rời đi? – Đường Kim bắt đầu suy nghĩ, tuy rằng nơi này nhìn rất vắng vẻ nhưng hắn muốn đi ra thì cũng chỉ cần thời gian vài ngày, chỉ là Đường Kim thật sự không phải loại người thích cầu cứu người khác, không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn người khác biết mình đang gặp phiền phức, cho nên hắn càng muốn khôi phục trước rồi rời đi sau.
Nhưng vấn đề lớn nhất là hiện tại hắn căn bản không biết mình cần bao lâu để khôi phục, thậm chí có thể khôi phục hay không cũng chưa rõ, nếu vậy thì một mực ở lại đây cũng không phải là biện pháp.
Bất quá nếu như trước đây hắn ra ngoài thì còn có thể nhờ Vân Vũ Tuyết giúp đỡ, nhưng hiện tại Vân Vũ Tuyết ngang như đang bị kẹt trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, cho dùng hắn có đi ra được khỏi nơi khỉ ho cò gáy này thì cũng chưa chắc đã tìm được người giúp đỡ, ngược lại nếu như tình huống hiện tại của hắn bị người khác phát hiện sẽ càng dẫn tới nhiều kẻ địch cho hắn.
-Trước tiên ở lại đây vài ngày xem thế nào đã. – Đường Kim cuối cùng cũng làm ra quyết định, hắn cần đợi vài ngày xem thương thế có chuyển biến tốt lên không đã.
Một trận mệt mỏi lại kéo tới, trong lòng Đường Kim thầm mắng, cmn, lại buồn ngủ rồi.
Ngáp dài một cái, Đường Kim lại tiến vào sơn động, ôm Nguyệt Minh Lung nằm ngửa ra đất tiến vào giấc mộng.
Thời gian cứ thế trôi đi, mấy ngày tiếp theo Đường Kim và Nguyệt Minh Lung đại bộ phận thời gian đều dùng để ngủ, mỗi lần thậm chí Đường Kim còn không biết mình đã ngủ bao lâu, như vậy hắn tự nhiên cũng không biết mình đã ở lại nơi này mấy ngày nữa, đúng là cuộc sống hoang dã không ngày tháng.
Trong đoạn thời gian này, Nguyệt Minh Lung ngược lại rất vui vẻ, đúng là người ngốc thì không có phiền não, sau khi Nguyệt Minh Lung trở nên như thế này nàng hoàn toàn vô ưu vô sầu, điều duy nhất làm nàng không vui đó là Đường Kim không cần nàng nữa.
Đoạn thời gian này Nguyệt Minh Lung cũng ngủ rất nhiều, bất quá có thể nhìn ra được tinh thần nàng đang càng ngày càng tốt lên, tuy rằng không phải rất rõ ràng nhưng cũng đang phát triển theo hướng tốt, mỗi lần Nguyệt Minh Lung muốn ngủ liền ngủ, nhưng mỗi lần nàng thức dậy lần nào cũng đánh thức Đường Kim, sau đó kéo Đường Kim nói chuyện với nàng, hoặc là bắt hắn kể chuyện hay hát cho nàng nghe, không thì sẽ đòi ăn, tựa hồ nàng đã nghiện ăn món cá nướng mất rồi.
Đáng thương cho những chú cá trong thủy đàm mấy ngày nay tựa hồ như gặp phải họa diệt môn, hiện tại số lượng cá trong thủy đàm đang cấp tốc giảm đi, cứ đà này chỉ vài ngày nữa họ nhà cá sợ rằng sẽ bị diệt môn thật mất.
-Đại Hắc Nữ, chúng ta phải rời khỏi đây thôi. – Đường Kim lên tiếng nói, cuối cùng hắn vẫn quyết định rời đi, một mực ở lại nơi này không có tiến triển gì, chẳng bằng vừa rời đi vừa nghĩ cách khác.
-Tốt a, lão công ngươi đi dâu ta liền theo đó, bất quá hiện tại ta còn chưa có ăn no. – Nguyệt Minh Lung nũng nịu nói.
Đường Kim nhất thời có chút cạn lời, Đại Hắc Nữ này hiện tại đã thành một tay ăn hàng chân chính, cả ngày chỉ biết có ăn.
Nửa tiếng đồng hồ sau, khi tất cả cá nướng đều đã vào trong bụng Nguyệt Minh Lung, nàng mới ợ một cái:
-Lão công, hình như ta ăn no rồi, bây giờ chúng ta phải đi sao?
Đường Kim ôm Nguyệt Minh Lung từ từ đứng dậy:
-Đi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận