Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 938: may mắn trong bất hạnh

-Không rõ. – Thu Phong Hàn lắc đầu:
-Bất quá mọi người đều suy đoán là Hoa Thiên Sinh chết trong tay Hàn Băng, hiện tại Hoa Thiên Dưỡng vẫn đang ở trưởng lão hội làm ầm ĩ.
Ngừng một chút, Thu Phong Hàn lại nói tiếp:
-Đương nhiên hiện tại Cửu Hoa Sơn coi như đã bị diệt môn trừ số ít người không ở trong môn ra thì những người khác đều đã chết, Hoa Thiên Dưỡng thường trú tại trưởng lão hội nên mới thoát được một kiếp, nhưng hắn chỉ là cao thủ Kim Đan điên phong, còn chưa tới Nguyên Anh nên chắc cũng chẳng làm nên trò chống gì đâu.
-Hàn Băng kia rốt cuộc có quan hệ gì với Đường Kim? – Tống Ngọc Đan tự mình lẩm bẩm.
Thu Phong Hàn không có lên tiếng, vấn đề này sơ rằng không chỉ mình hắn muốn biết đáp án, trong Tiên môn cũng có rất nhiều người đang muốn biết.

Bệnh viện trung tâm Ninh Sơn, trong một phòng bệnh riêng, Tô Vân Phi đang ngồi ngẩn ngơ.
Kể từ hai tiếng trước khi tỉnh lại trong phòng bệnh, nàng luôn một mực cảm thấy đầu óc mê mang, không hiểu tại sao mình lại có mặt ở bệnh viện, nàng chỉ biết là lúc mình vừa tỉnh thì đã thấy một y tá đang kiểm tra cho nàng, sau đó thì bác sĩ nói với nàng, nàng thực sự rất may mắn, không bị tổn thương chút nào đã là may mắn trong bất hạnh rồi.
May mắn trong bất hạnh?
Tô Vân Phi không hiểu câu nói này có ý gì, khi nàng nhịn không được mở lời hỏi nữ bác sĩ kia, nữ bác sĩ kia nhất thời đầy mặt khẩn trương vội vàng cho nàng đi chụp chiếu các kiểu, hoài nghi não bộ nàng bị tổn thương, đáng thương cho Tô Vân Phi sau khi chụp điện não đồ, biết mình không việc gì mới thở ra một hơi, còn bác sĩ kia thì cảm thấy vô cùng khó hiểu, luôn miệng lẩm bẩm:
-Làm sao lại mất trí nhớ được nhỉ? Lẽ nào là do nguyên nhân tâm lí?
Mãi đến khi hiệu trưởng Tiền Tiến chạy tới an ủi nàng, Tô Vân Phi mới đại khái minh bạch đã phát sinh chuyện gì. Nghe nói tối hôm qua phòng kế bên của nàng, Đường Kim nửa đêm lọ mọ bật dậy nấu ăn, không biết hắn làm kiểu gì mà bình ga lại phát nổ, cả căn phòng của Đường Kim bị nổ tan tành, phòng của nàng cũng bị liên lụy, tựa hồ cũng đã bị phá hủy hoàn toàn, nhưng may mắn là cả nàng và Đường Kim đều không có bị thương.
Lúc nàng hôn mê thì người đưa nàng tới bệnh viện là cảnh sát, mọi việc đại khái là như thế, nghe thì khá là hợp lí nhưng lại không giống trong kí ức của Tô Vân Phi chút nào.
Nàng chỉ nhớ rằng tối qua lúc mình đang sắp ngủ thì đột nhiên nghe thấy sát vách truyền tới một tiếng hô phi lễ cứu mạng, sau đó nàng mới biết là Đường Kim đã trở về, thấy vậy nàng liền tới đưa cho hắn một thứ đồ mà Judy nhờ gửi, sau đó lại quay về phòng đi ngủ, nhưng nàng vừa mới nằm được một tí liền đột nhiên không hiểu tại sauo mình lại rời khỏi phòng ngủ, hơn nữa còn đang bị Đường Kim ôm, nhớ lúc đó cả Hàn Tuyết Nhu cũng có mặt, nói cái gì mà Đường Kim là vì cứu nàng nên mới làm thế.
Cứu nàng?
Tô Vân Phi tự thì thào, lẽ nào lúc đó chính là lúc bình ga phát nổ sao? nhưng lúc đó nàng không có hôn mê a, hơn nữa nàng nhớ là không có gì phát nổ hết, ngược lại còn có một lão đầu rất là cổ quái, hình như còn biết bay.
Sau đó thì nàng lại xuất hiện ở một nơi khác, hình như là trong phòng của một nữ cảnh sát, tiếp theo thì nàng hôn mê, cuối cùng thì tỉnh lại đã thấy mình trong bệnh viện.
-Hình như có gì đó sai sai, ta phải tìm Đường Kim hỏi cho ra nhẽ mới được. – Tô Vân Phi càng nghĩ càng thấy không đúng, nếu như không hỏi rõ mọi chuyện thì sợ rằng nàng sẽ bắt đầu nghi ngờ đầu óc mình có vấn đề mất.
Chỉ là Tô Vân Phi ngay lập tức phát hiện điện thoại của mình không thấy đâu nữa, vốn định hỏi bác sĩ nhưng lại sợ bác sĩ hoài nghi nàng mất trí nhớ, cuối cùng chỉ đành im lặng sau đó đợi hộ sĩ đi vào rồi hỏi xem khi nào nàng có thể ra viện.
Tô Vân Phi cảm thấy trước tiên phải ra viện rồi hẵng tính, đợi ra ngoài xong tìm Đường Kim hỏi cũng không muộn, nếu không cứ ở suốt trong đây kiểm tra cái nọ kiểm tra cái kia chắc nàng sẽ phát điên thật mất.
Chỉ tiếc là Tô Vân Phi rất nhanh đã phát hiện, muốn ra viện cũng không phải là một việc dễ, bác sĩ nói ít nhất nàng phải nằm lại để theo dõi thêm một ngày nữa. không có cách nào, nàng đành phải ngoan ngoãn nghe theo, trong lòng thì thầm mắng Đường Kim, lần nào dây vào hắn cũng không gặp chuyện tốt lành!
Tô Vân Phi tự nhiên không hề biết lúc nàng đang buồn bực nằm trong viện thì Đường Kim lại đang vui vẻ sung sướng đủ kiểu ở khách sạn, ôm bạn gái xinh đẹp của hắn lười biếng đến không muốn thức dậy.
-Êi, thương lượng với chàng một việc, trước khi thi đại học ta không thể ở cùng với chàng được nữa, một tháng này ta phải chuyên tâm học hành! – Hàn Tuyết Nhu nằm ẹp trên người Đường Kim, dùng thanh âm mềm mại nói.
-Thân ái, kì thực nàng không cần học nữa cũng có thể thi đại học mà. – Đường Kim có chút không vui nói.
-Chưa chắc đâu, lâu như thế không ôn tập, không ít bài tập đã bắt đầu quên quên rồi đó. – Hàn Tuyết Nhu hơi thiếu tự tin nói:
-Thi vào đại học Thiên Hải không dễ đâu, yêu cầu rất cao đó.
-Thân ái, thật ra trường mình có vài suất tuyển thẳng tới đại học Thiên Hải đó, hay là ta tới lấy cho nàng một suất nhé! – Đường Kim tự nhiên càng hi vọng Hàn Tuyết Nhu có thể ở bên hắn nhiều hơn.
-Không cần, ta phải dựa vào bản thân tự lực thi vào đại học Thiên Hải. – Hàn Tuyết Nhu nhẹ nhàng nói:
-Tóm lại là mấy ngày này ta sẽ ở cùng chàng, đợi tới thứ hai tuần sau chàng không được tìm ta nữa đâu nhé. Dù sao thì An An tỷ cũng sẽ trở lại, có nàng ở cùng chàng rồi mà.
-Thân ái, nàng nhắc ta mới nhớ, ta phải thu xếp xong vụ kí túc trước khi Thất tiên nữ quay về nữa. – Đường Kim đột nhiên nhớ ra một việc quan trọng,căn kí túc kia đối với hắn và Kiều An An có một ý nghĩa rất đặc biệt, dù sao thì Kiều An An cũng đã ở đó suốt mấy năm, nếu như nàng quay lại mà phát hiện nơi đó không còn ở được nữa nhất định sẽ không vui.
-Vậy chàng phải đi sao? – Hàn Tuyết Nhu có chút không vui hỏi.
-Không cần, ta gọi một cuộc điện thoại là được. – Đường Kim cũng không muốn rời đi, vung tay một cái điện thoại đã tới tay, hắn bấm máy gọi cho Diệp Tử Vận, loại chuyện này để nàng an bài là tốt nhất, tuy ràng thời gian có chút gấp gáp nhưng không phải là không thể sửa lại kịp.
-Được rồi thân ái, bây giờ chúng ta tiếp tục nhé. –vài phút sau Đường Kim cúp máy xong liền đè Hàn Tuyết Nhu xuống dưới thân.
-Chúng ta còn chưa ăn cơm…ư… - Hàn Tuyết Nhu còn chưa dứt lời thì miệng nàng đã bị lấp kín.

Chủ nhật ngày 3 tháng 5.
Hơn ba giờ chiều, Tô Vân Phi cuối cùng cũng trở về Ninh Sơn nhị trung.
Tuy rằng đã nghe nói kí túc của mình đã bị nổ tan tành không ở được nữa nhưng nàng vẫn muốn về nhìn xem thế nào, mặc dù chỉ là một căn phòng nhưng nàng ở đó đã mấy năm nên cũng có chút cảm tình.
Tô Vân Phi rất nhanh đã bước lên tới tầng 6, đứng trước phòng 602, đồng thời vô thức nhìn sang phòng 601 một cái, phát hiện cửa phòng 601 đang đóng chặt nhưng cánh cửa kia lại nhìn rất mới, giống như vừa mới thay xong, còn về phòng của nàng thì cánh cửa vẫn y như lúc trước.
-Nghe Tiền hiệu trưởng nói phòng của mình ngoài cánh cửa vẫn còn tốt ra thì bên trong mọi thứ đều đã hỏng hết. – Tô Vân Phi tự nghĩ trong lòng, lấy chìa khóa ra mở cửa rồi bước vào.
Một giây sau nàng liền trừng mắt kinh ngạc, đây là nàng đi nhầm phòng hay đang nằm mơ? Cái này là kí túc của nàng sao?
Nàng vô thức lùi ra ngoài, nhìn kĩ số phòng một cái rồi lại nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng mới xác định đây chính là phòng của nàng, nhưng tại sao bên trong lại biến thành như thế đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận