Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 622: Bạo lực cảnh hoa

-Giang Minh, bây giờ thì ngươi đã chịu từ bỏ chưa? – đang lúc Giang Minh buồn bực muốn chết thì thanh âm của Chu Tiểu Đào đột nhiên vang lên:
-Ta nói với ngươi bao nhiêu lần là Thất tiên nữ đã có bạn trai rồi mà ngươi không chịu tin, bây giờ tận mắt nhìn thấy thì đã tin rồi chứ?
-Tiểu Đào tỷ, hắn chính là bạn trai của Kiều hộ sĩ sao? – thanh âm của Giang Minh đầy chua chát, còn có chút khó tin, hiển nhiên là hắn không chịu chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Chu Tiểu Đào không có đáp lời mà lúc này Kiều An An đã khẽ nới lỏng cánh tay đang siết chặt lấy nam nhân kia ra và chuyển sang nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, thanh âm của nàng có chút ngẹn ngào:
-Chồng à, chàng về rồi sao không gọi báo trước cho ta?
-Thất tiên nữ, điện thoại của ta không ở trên người, tạm thời không thể gọi điện. – Đường Kim vốn định trực tiếp tới bệnh viện nhưng hắn bỗng nảy ra ý mua hoa tặng nàng nên trên đường mới ghé qua một tiệm hoa mua một bó lam sắc yêu cơ, nhưng mà bây giờ xem ra bó hoa kia là không cần thiết rồi.
-Chàng đợi ta một chút, ta phải nhờ người đổi ca đã, à không, ta phải trực tiếp tìm viện trưởng xin nghỉ vài ngày, ta gọi điện cho viện trưởng đã… - Kiều An An nhất thời lúng túng tay chân, hiển nhiên là sự xuất hiện của Đường Kim hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng, sự kinh hỉ lớn như vậy làm nàng không có kịp chuẩn bị trước nên không thể bình tĩnh được.
-Thất tiên nữ, đổi ca với xin nghỉ để mình giúp cậu đi, cậu cứ việc về với Đường Kim, cùng lắm thì tối nay mình giúp cậu trực ban là được. – Chu Tiểu Đào nói.
-Vậy được , Chu Tiểu Đào, cảm ơn cậu, lần sau nhất định sẽ mời cậu ăn cơm. – Kiều An An lập tức vui vẻ nhìn Đường Kim:
-Chồng à, chúng ta về nhà thôi!
-Được, ta đưa nàng về nhà. – Đường Kim gật đầu sau đó ôm Kiều An An rời khỏi phòng trực ban, vừa đến một chỗ ngoặt thì hai người đột nhiên biến mất, một giây sau thì họ đã có mặt ở kí túc.
-Hoan nghênh chàng trở về! – Kiều An An rời khỏi vòng tay của Đường Kim rồi nhẹ nhàng cởi áo khoác hộ sĩ ra:
-Chàng đã từng nói khi chúng ta gặp lại thì cần phải tiến hành một nghi thức trùng phùng có phải không? Bây giờ chúng ta tiến hành nghi thức đó đi.
-Kiều An An nhẹ nhàng cởi bỏ từng lớp vải trên người nàng, mãi đến khi thân thể hoàn mỹ của nàng hoàn toàn lộ ra nàng mới nhào vào lòng Đường Kim và hiến cho hắn một nụ hôn ngọt ngào.
Tiên nữ nhiệt tình như thế Đường Kim tất nhiên là phải an tâm hưởng thụ rồi, cả đêm hôm đó tiên nữ không ngủ, Đường Kim cũng không ngủ…

Đêm hôm đó Tần Khinh Vũ và Tần Thủy Dao đều trở về biệt thự nhà mình nhưng hai nàng đều không có đợi được Đường Kim xuất hiện, trong lòng Tần Thủy Dao không biết đã thầm rủa Đường Kim bao nhiêu lần nữa. Đương nhiên đêm hôm đó không phải tất cả mọi người đều cảm thấy thất vọng bởi vì cũng chính tại đêm đó một cuộc điện thoại được gọi đi từ Ninh Sơn:
-Tiểu thư, hắn đã trở về Ninh Sơn. – người gọi điện dường như thái độ rất cung kính.
-Xác định? – đầu giây bên kia truyền tới tiếng của một nữ nhân.
-Tiểu thư, ta xác nhận xong mới gọi điện báo cho tiểu thư đó. – đầu giây bên này giọng nam vội vàng nói.
-Ờ, nếu đã như vậy thì ngươi về kinh thành đi.
-Tiểu thư có cần ta giúp người chuyển lời không? – nam nhân kia cảm thấy có chút kì quái hỏi.
-Không cần. – nữ nhân ở đầu giây bên kia ngữ khí tràn đầy tự tin:
-Ta chỉ cần xác nhận hắn vẫn còn sống là được, chỉ cần hắn còn sống thì hắn nhất định sẽ tới tìm ta.
-Ta hiểu rồi tiểu thư! Ngày mai ta sẽ về kinh thành. – nam nhân cung kính đáp.

Sáng sớm thứ hai trời đổ mưa nhỏ, gió bấc thổi mạnh, hôm nay rõ ràng không phải là một ngày đẹp trời nhưng sáng hôm nay đối với Kiều An An mà nói thì là một buổi sáng vui vẻ hạnh phúc nhất trong hai năm qua.
Yên lặng nằm gọn trong lồng ngực nam nhân của mình, dù cho ngoài trời gió bấc gào thét, mưa rơi tí tách nhưng trong lòng Kiều An An vẫn cảm thấy vô cùng an tĩnh, dường như trong suốt hai năm qua nàng chưa có lúc nào cảm thấy an tĩnh như thế.
-Chồng à, Khả Ái Lanh Lợi đã biết chàng trở về chưa? – Kiều An An nhẹ nhàng hỏi.
-Có lẽ là vẫn chưa, ta còn chưa kịp lên núi tìm chúng nữa. – Đường Kim đáp.
-Ừm, không sao, ta sẽ gọi điện cho chúng. – Kiều An An thấp giọng nói:
-Phải rồi, chàng vừa mới về như vậy có phải mấy hôm nay rất bận không?
-Đúng là có chút bận. – Đường Kim đáp thậtlòng, có một vài người cần gặp mà đến giờ vẫn chưa có thời gian đi gặp một chút.
-Ta vốn định xin nghỉ vài ngày để ở cùng chàng nhưng mà ta nghĩ lúc này chắc chàng rất bận cho nên thôi vậy, đợi lát nữa ta còn phải đi làm, khi nào chàng giải quyết xong hết mọi việc thì ta sẽ xin nghỉ một kì thật dài để bồi tiếp chàng, như vậy có được không? – Kiều An An dịu dàng hỏi.
-Được. – Đường Kim tất nhiên là không có ý kiến gì rồi.
Hai người tiếp tục ở trên giường quấn lấy nhau một lúc nữa, mãi đến tám giờ sáng Kiều An An mới xuống giường để đi làm. Đường Kim hiểu rõ kỳ thực Kiều An An không muốn đi làm lắm, nhưng nàng rất hiểu lòng hắn nên nàng mới cố ý lấy cớ như vậy để hắn có thời gian đi gặp người khác mà thôi.
Đợi Kiều An An ra khỏi cửa Đường Kim mới mặc quần áo vào, bây giờ hắn cần phải đi gặp người chị kết nghĩa xinh đẹp kia của mình một cái

Trên đại lộ Ninh Sơn, một thân ảnh yểu điệu thướt tha đang chạy bộ, cho dù là trời có nắng đẹp đi chăng nữa thì cũng có rất ít người chạy bộ trên con đường này, hơn nữa hôm nay trời lại mưa nên số người chạy bộ đã ít lại càng ít hơn, nhưng mà khi mấy cư dân thành phố hay đi qua con đường này nhìn thấy thân ảnh kia thì họ đều cảm thấy không có gì là hi kì, bởi vì họ đã rất quen thuộc với thân ảnh đó rồi.
Đây là một nữ cảnh sát phi thường xinh đẹp, nàng để tóc ngắn, anh khí ngời ngời nhưng cũng không làm giảm đi sự khuyến rũ của nữ tính, mà điểm làm người ta chú ý nhất trên người nàng chính là cặp đùi thon dài của nàng, mỗi nam nhân lướt qua bên cạnh nàng đều không kìm được mà quay lại liếc trộm cặp đùi của nàng thêm vài cái.
Đối với cư dân ở Ninh Sơn thì thân phận của cô cảnh sát này không có gì là đặc biệt, bởi vì mọi người đều biết nàng chính là bạo lực cảnh hoa đại danh đỉnh đỉnh Đường Thanh Thanh, hai năm nay nàng cũng là người duy nhất trong cục cảnh sát đi làm hay tan ca đều chạy bộ, còn danh xưng bạo lực của nàng cũng là do hai năm nay tích lũy mà thành hoặc là nói do hai năm nay xông pha trên con đường này mà tạo thành.
Trên đường Đường Thanh Thanh đi làm và về nhà, nàng từng vô số lần ra tay, nhỏ thì trừng trị mấy tên lưu manh du côn hay bắt nạt người đi đường, lớn thì các vụ trộm cướp hay tội phạm chạy trốn… chỉ cần gặp phải nàng thì mấy tên tội phạm đều coi như chạy lên trời cũng không thoát được, có lẽ do nàng mỗi lần ra tay đều xuống tay khá nặng cho nên lâu dần thì nàng bị người ta phong cho danh hiệu bạo lực cảnh hoa kia, nhưng mà trên thực tế thì danh hiệu này lại là do người dân ở Ninh Sơn khen tặng cho nàng.
Dần dần con đường này trở thành một trong những trục đường an toàn nhất tại thành phố Ninh Sơn, bởi vì không cần biết là mưa gió bão bùng hay xuân hạ thu đông, Đường Thanh Thanh mỗi ngày đều sẽ đi qua đây.
Sáng sơm hôm nay cũng không ngoại lệ, Đường Thanh Thanh vẫn theo thói quen chạy bộ từ nhà tới cục cảnh sát Ninh Sơn, đột nhiên nàng cảm giác được gì đó mà quay đầu nhìn về phía sau, một chiếc ô tô đang lao nhanh tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận