Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 785: Phơi nắng mười phút.

-Này, ngươi nói có phải là thật không? – Hiểu Hiểu cũng có chút động tâm, nhưng cũng có chút do dự:
-Theo ta được biết thì muốn làm một người bị đóng băng nhưng không chết thì phải trong một thời gian cực ngắn hoàn thành quá trình đóng băng, cho dù với khoa học hiện đại như bây giờ cũng rất khó có thể làm được việc này.
-Việc khoa học kĩ thuật không thể làm được không đại biểu cách khác cũng không được. – Đường Kim nhanh chóng nói:
-Tiểu nha đầu, nếu cô không tin thì ta có thể làm một thí nghiệm trước, chỉ cần thử đóng băng một động vật bất kì nào đó là được.
-Được a, vậy trước tiên cứ thử nghiệm trên động vật khác đã. – Hiểu Hiểu lập tức tán thành.
-Ờ, đợi ta vài phút, ta đi chuẩn bị một chút. – Đường Kim rất hăng hái với việc này, hắn lập tức biến mất sau đó xuất hiện ở cung điện dưới lòng đất của Băng cung.
Lần này hắn vừa xuất hiện thì Hàn Băng đã trực tiếp phá nước mà lên, chớp mắt đã ăn mặt chỉnh tề đứng trước mặt hắn, Đường Kim cũng dứt khoát không lên tiếng mà trực tiếp đem nàng ôm đi.
-Đợi một chút, ta đi tìm một con chó. – đem Hàn Băng đặt trước mặt Hiểu Hiểu, Đường Kim lại biến mất lần nữa, lần này phải đến ba phút sau hắn mới quay lại, hiển nhiên muốn tìm được một chú chó hoang cũng không phải là điều dễ dàng, bởi vì hắn phải dùng hết 2 phút 59 giây mới tìm được nó, nhưng chỉ cần mất 1 giây để đưa nó về đây.
Đặt chú chó xuống đất, Đường Kim cũng không dây dưa mà trực tiếp nói với Hàn Băng đầu đuôi ngọn ngành mọi việc. Hiểu Hiểu thì đang dùng ánh mắt khá là đố kị nhìn Hàn Băng, nữ nhân này tuy rằng đã đeo lụa che mặt, hơn nữa còn đem chính mình bọc kín đến mức gió cũng không lọt vào nổi, nhưng Hiểu Hiểu hoàn toàn có thể nhìn ra được nữ nhân này ngực lớn mông tròn, hiển nhiên là loại hình mà Đường Kim thích.
Đường Kim thì lại phát hiện ánh mắt Hàn Băng nhìn Hiểu Hiểu khá là cổ quái, hắn càng không biết lúc Hàn Băng vừa nhìn thấy Hiểu Hiểu thì nàng đã bị chấn kinh không ít, chỉ tiếc là lúc đó hắn đang đi tìm chó nên không phát hiện ra sự bất bình thường này.
-Ta biết rồi. – nghe Đường Kim giải thích xong mọi việc, thần sắc của Hàn Băng cũng đã hồi phục như thường, ngữ khí vẫn lãnh đạm như trước, đồng thời một cỗ hàn khí băng lãnh từ trong người nàng bốc ra, trong chớp mắt đã đem chú chó kia băng phong lại.
-Wa! Đúng là đã đóng băng lại rồi! – Hiểu Hiểu kinh thán không thôi, sau đó vội vàng bổ sung:
-Đợi một chút, đợi mười phút đi, mười phút sau hãy giải trừ băng phong, nếu lúc đó chú chó này vẫn còn sống thì ta có thể thử nghiệm một chút!
-Không thành vấn đề, đợi ta ăn xong cơm là vừa đúng lúc. – Đường Kim lại ngồi xuống bàn ăn tiếp tục ăn như lang như hổ, Hàn Băng thì yên lặng dứng ở bên cạnh, còn Hiểu Hiểu thì cứ nhìn chằm chằm vào chú chó vừa bị đóng băng kia, bộ dáng vừa hưng phấn vừa kích động.
Mười phút qua đi, Đường Kim cuối cũng cũng tiêu diệt sạch sẽ đống thức ăn trên bàn, Hiểu Hiểu lúc này cũng không đợi được nữa mà lên tiếng thúc dục:
-Mau giải phong đi, ta muốn biết chú chó này có còn sống không?
Hàn Băng khẽ dang tay một cái, băng hàn chi khí lại lập tức tuôn ra, sau một cái chớp mặt thì số băng tinh vây quanh chú chó kia đột nhiên biến mất.
-Gâu gâu… - chú chó hướng về phía ba người sủa vài cái.
-Wow, đúng là vẫn còn sống, đúng là vẫn còn sống, thật tốt quá, quá thần kì đi! – Hiểu Hiểu phi thường vui vẻ, ánh mắt có chút chờ mong nhìn Hàn Băng:
-Tới đi, đem ta đóng băng lại!
-Tiểu nha đầu, trước tiên không cần nóng vội, để ta kiểm tra xem chú chó này có vấn đề gì không đã. – Đường Kim vẫy tay một cái, chú chó kia đã nằm trong tay hắn, kiểm tra kĩ lưỡng một lần, cuối cùng hắn mới triệt để yên tâm:
-Ờ, không có vấn đề gì, ta đưa nó về lại chỗ cũ đã.
Đường Kim đột nhiên biến mất, sau đó lại lập tức quay lại, tiếp theo hắn mới nói với Hàn Băng:
-Đem Hiểu Hiểu băng phong lại đi.
Hàn Băng lập tức làm theo, hàn khí băng lãnh lại tuôn ra, Hiểu Hiểu phút chốc đã biến thành một bức tượng băng xinh đẹp.
Đường Kim duỗi một tay ra ôm lấy Hiểu Hiểu, một tay còn lại ôm lấy Hàn Băng:
-Chúng ta đi phơi nắng một chút.
Một giây sau bức tượng băng xinh đẹp Hiểu Hiểu và Hàn Băng đã cùng Đường Kim xuất hiện trên đỉnh Ninh Sơn. Sở dĩ Đường Kim lựa chọn nơi này không chỉ vì nơi này quen thuộc với hắn, mà còn là vì lúc trước hắn vừa mới tới đây, biết nơi này trời đang có ánh nắng.
Hiểu Hiểu vẫn đang ngồi trên xe lăn, có điều là cả xe lăn cũng đã bị đóng băng lại, giữa trưa, ánh nắng chiếu lên bức tượng băng Hiểu Hiểu, Đường Kim thì nhìn chằm chằm vào nàng, nhất là đôi tay để lộ ra bên ngoài kia.
Hiểu Hiểu từng nói qua với hắn, chỉ cần ban ngày nàng ra ngoài, cho dù là trời râm hay trời âm u thì làn da của nàng cũng lập tức có dấu hiệu bị bốc cháy, nàng đã từng thử qua một lần ,nhưng ở bên ngoài đến cả 10 giây nàng cũng không kiên trì nổi, hơn nữa dấu vết bị thiêu đốt lúc đó phải mất thời gian rất lâu mới hồi phục lại được, suýt nữa đã để lại mấy vết sẹo vĩnh viễn trên người nàng.
Đương nhiên cho dù bây giờ là buổi trưa nhưng ánh nắng cũng không quá gay gắt, dù sau thì bây giờ cũng đang là mùa đông, tượng băng tự nhiên cũng không cso chút dấu hiệu nào của việc bị tan chảy.
Một phút qua đi, Đường Kim đã bắt đầu có chút kích động, xuyên qua lớp băng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng Hiểu Hiểu ở bên trong băng điêu, làn da trên cánh tay nàng vẫn trắng trẻo mềm mượt như trước, không có chút dấu hiệu biến hóa nào, vậy cũng chính là nói lớp băng ở ngoài thân thể nàng thực sự có thể ngăn chặn ánh mặt trời làm tổn thương thân thể nàng.
Hai phút qua đi, làn da của Hiểu Hiểu vẫn không có chút biến hóa nào.
Ba phút…bốn phút…năm phút.
Mãi đến khoảng mười phút sau Đường Kim mới đột nhiên phát hiện làn da của Hiểu Hiểu xuất hiện một tia dị thường, nàng rõ ràng dang ở bên trong băng điêu nhưng Đường Kim lại phát hiện ra làn ra của nàng bên trong lớp băng đang bắt đầu toát ra khí nóng.Đường Kim vốn đang hưng phấn thì lập tức sắc mặt khẽ biến, dường như cùng với lúc đó Hàn Băng cũng đột nhiên lên tiếng:
-Mau đưa nàng quay về căn phòng dưới lòng đất!
Ngữ khí của Hàn Băng dường như có chút gấp gáp, nàng hình như có chút quan tâm tới Hiểu Hiểu, nhưng mà lúc này Đường Kim không có chú ý tới sự bất thường của nàng, hắn cũng không hề chần chừ mà trực tiếp ôm lấy bức băng điêu Hiểu Hiểu rồi thuấn di về căn phòng dưới đất, một giây sau hắn mới quay lại đỉnh Ninh Sơn, đưa Hàn Băng quay lại.
-Mau giải phong cho nàng. – Đường Kim vội vàng giục Hàn Băng.
Hàn khí bức người lập tức tuôn ra, nhiệt độ trong căn phòng của Hiểu Hiểu phút chốc hạ xuống mấy độ, tiếp theo tất cả hàn khí đều biến mất, băng điêu cùng theo đó biến đi, cùng với lúc đó hai mắt Hiểu Hiểu cũng mở ra.
-Thế nào hả? ta vừa mới được ra ngoài phơi nắng rồi sao? để ta nhìn thời gian xem, ý, đã qua hơn mười phút rồi sao? đại sắc lang, mau nói cho ta biết có phải vừa rồi ta vừa mới ở dưới ánh mặt trời mười phút không? Ngươi dùng thời gian bao lâu để đưa ta trở về đây? – Hiểu Hiểu có chút gấp gáp hỏi, rất hiển nhiên, nàng không hề biết việc gì vừa phát sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận