Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 907: Có bản lĩnh thì cô cứ việc đuổi theo.

Tần Thủy Dao dứt lời liền biến mất tại chỗ, chỉ để lại Đường Kim ôm hận ngồi một mình trong phòng.
-Phải tìm cách trừng trị Cô bé ngốc mới được. – Đường Kim ngửa người ra sô pha, bắt đầu vắt óc suy nghĩ, chỉ là nghĩ mãi một lúc lâu vẫn không tìm ra được cách gì ngon ăn.
-Bỏ đi, trước tiên không nghĩ chuyện này nữa, ngày tháng còn dài, kiểu gì chả có cách. – Đường Kim cuối cùng cũng quyết định tạm gác chuyện này sang một bên, Tần Thủy Dao chẳng qua chỉ muốn chỉnh hắn mà thôi, nhưng mà nàng dù sao cũng chỉ là một người, không thể phân thân cũng không thể nào theo dõi sát hắn và tất cả mọi nữ nhân của hắn được.
Nghĩ tới đây Đường Kim liền thuấn di một cái tới thẳng biệt thự trên núi, trực tiếp xuất hiện trong phòng ngủ của Diệp Tử Vận, đương nhiên bây giờ nơi này cũng kiêm luôn cả phòng ngủ của Băng Di, các nàng hiện tại đang ở cùng nhau.
Chỉ là vừa mới đưa mắt nhìn một cái Đường Kim đã triệt để tan vỡ, không phải Băng Di và Diệp Tử Vận không có trong phòng mà các nàng có mặt nhưng trong phòng còn có thêm hai mỹ nữ nữa, không ai khác chính là Tống Oánh và Tần Thủy Dao.
-Đường Kim chết bầm, sao bây giờ ngươi mới tới? uổng công ta đợi ngươi mất nửa tiếng đồng hồ. – Tần Thủy Dao bất mãn nói.
-Cô bé ngốc, cô chạy tới đây làm gì? – Đường Kim có chút phiền muộn, Tần Thủy Dao dường như đã tính ra được hắn sẽ mò tới đây.
-Ta biết ngươi khẳng định sẽ mò tới cho nên đã tới trước một bước, thuận tiện nói cho ngươi biết, tối nay các nàng sẽ không ngủ cùng ngươi đâu, ngươi tự về kí túc ngủ một mình đi. – Tần Thủy Dao bày ra một tư thế thắng lợi.
-Tần Thủy Dao, cô nghĩ cô sẽ quản được ta sao? – Đường Kim trừng mắt nhìn nàng:
-Tối nay ta cứ ngủ với các nàng đấy.
Vươn tay ra ôm lấy Diệp Tử Vận và Băng Di vào trong lòng, Đường Kim lè lưỡi nói:
-Cô bé ngốc, hiện tại ta đưa các nàng tới Đường Môn, có bản lĩnh thì cô cứ việc đuổi theo.
Đường Kim dứt lời liền thuấn di đem theo cả Diệp Tử Vận và Băng Di cùng rời đi, Tần Thủy Dao vốn đang dương dương tự đắc bỗng nhiên trở nên buồn bực, Đường Kim chết bầm kia cư nhiên dám chơi trò này?
-Oánh tỷ, Đường Môn ở đâu thế? – Tần Thủy Dao quay sang hỏi Tống Oánh.
-Ta cũng không biết, có lẽ các đây không xa chăng. – Tống Oánh lắc đầu.
-Hừ, đợi hai nữ nhân kia quay lại ta phải hảo hảo nói chuyện cùng các nàng! – Tần Thủy Dao tức khí hừ một tiếng:
-Bỏ đi, không quản tên sắc lang kia nữa, Oánh tỷ, ta về nhà đây.
Không thể làm gì được Đường Kim làm tâm tình Tần Thủy Dao vô cùng buồn bực, nàng rất nhanh đã rời khỏi biệt thự trên núi, trở về nhà tìm Tần Khinh Vũ.
Cùng với lúc đó thì Đường Kim đang sảng khoái không thôi, Tần Thủy Dao có lợi hại hơn nữa cũng không thể nào có năng lực thuấn di ngàn dặm như hắn được, hiện tại hắn vẫn không phải là thích làm gì thì làm đó sao? Mu a haha haha…
-Tử Vận, Băng Di, hiện tại sẽ không còn ai quấy rầy chúng ta được nữa. – Đường Kim thậm trí còn không thèm đưa các nàng vào trong phòng, trực tiếp ở giữa quảng trường chỗ trụ đá hành sự.
Đường Môn hiu quạnh suốt nhiều ngày cuối cùng cũng trở nên náo nhiệt, từng loại âm thanh tiêu hồn hoan lạc cao vút vang lên, cả Đường Môn trìm trong tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ thỏa mãn, mãi đến tận sáng sớm.
-Chồng, chàng đưa ta trở về đi, ta còn có việc phải làm. – Diệp Tử Vận vừa rên rỉ vừa nỗ lực bò ra khỏi người Đường Kim, bắt đầu mặc quần áo:
-Để Băng Di ở lại đây tiếp chàng nhé.
-Ừ được. – Đường Kim lập tức đáp ứng, hắn biết Diệp Tử Vận gần đây xác thực rất nhiều việc, một mình nàng quản lí cả phương diện kinh tế của Đồ Long tiểu tổ quả là không dễ dàng.
Đường Kim đến quần áo cũng chẳng buồn mặc, trực tiếp đưa Diệp Tử Vận trở về phòng ngủ của nàng sau đó mới quay lại Đường Môn, tiếp tục đè thân thể mềm mại của Băng Di dưới thân.
-Nhìn thấy nàng ta lại hay bị nhớ đến Cô bé ngốc kia. – Đường Kim tự nhủ trong lòng, khí chất thanh thuần tự nhiên của Băng Di cũng có chút tương tự với Tần Thủy Dao, năm đó lần đầu nhìn thấy nàng hắn đã phát hiện ra điều này.
Đương nhiên giữa Băng Di và Tần Thủy Dao cũng chỉ có chút tương tự mà thôi, trừ phương diện đó ra thì hai nàng không còn gì giống nhau cả, đặc biệt là Băng Di mặc dù đang trong cực độ hoan lạc cũng có thể bảo trì được khí chất của mình, thế nhưng so với Tần Thủy Dao nàng vẫn có chút khác biệt, trên người nàng không có vị thánh khiết như của Tần Thủy Dao, còn mùi vị của Tần Thủy Dao thế nào thì hắn chưa ăn được nên cũng không biết. Ngược lại là Diệp Tử Vận, kể từ khi nàng trở thành tu tiên giả tới giờ, cũng có những lúc trên người nàng ngẫu nhiên toát ra một chút thánh khiết.
-Chồng, chàng đang nghĩ gì đó? – thanh âm dịu dàng vang lên, Băng Di phát hiện Đường Kim chỉ đè lên mình mà không làm gì cả, nhất thời có chút hiểu kì hỏi.
-Ta đang nghĩ xem chúng ta nên lên đỉnh mấy lần đây? – lúc này Đường Kim mới từ trong suy nghĩ miên man tỉnh lại.
..
Sáng hôm ấy Đường Kim và Băng Di quần quật dưới cột đá ở Đường Môn suốt mấy tiếng đồng hồ, sau đó hai người mới bắt tay vào việc chính.
Mấy ngày trước Băng Di đã phục dụng hết tất cả mọi loại đan dược thay đổi thể chất, hiện tại thân thể nàng hoàn toàn đã đủ khả năng để chịu được dược lực của Thiên Đạo Đan, lúc này Đường Kim cũng nhớ ra Lạc Phỉ Phỉ cũng đã đến lúc có thể phục dụng Thiên Đạo Đan rồi.
Qúa trình dùng Thiên Đạo Đan của Băng Di khá là thuận lợi, ngay ngày hôm đó đã một bước đạp vào Tiên môn, mà nàng vốn đã có vũ đạo làm cơ sở từ trước cho nên một khi thích ứng được với lực lượng mới trong cơ thể liền có thể rất dễ dàng sử dụng nó một cách tùy tâm sở dục. đến sáng ngày thứ hai Băng Di đã miễn cưỡng khống chế được lực lượng trong thân thể mình, theo kế hoạch của Đường Kim, nàng chỉ cần chịu khó luyện tập ít lâu nữa là có thể hoàn toàn thích ứng.
Sáng hôm ấy Đường Kim đưa Băng Di trở lại biệt thự, hắn vốn định để Diệp Tử Vận dành thời gian vài ngày để bồi luyện cho Băng Di, bất quá sau khi biết được việc này thì Ninh Tâm Tĩnh đã chủ động đứng ra nhận, với tu vi của nàng hiện tại làm giáo luyện của Băng Di tất nhiên là lựa chọn tốt nhất rồi.
An bài xong việc của Băng Di, Đường Kim bắt đầu liên lạc với Lạc Phỉ Phỉ, chỉ là lúc nàng Lạc Phỉ Phỉ hình như đang rất bận, không thể liên lạc được với nàng, cuối cùng hắn chỉ đành để lại tin nhắn cho nàng, dặn nàng khi có thời gian lập tức liên hệ với hắn. Làm xong tất cả mọi việc, Đường Kim thuấn di trở về Ninh Sơn nhị trung.
Phòng học lớp 12a1.
Hiện tại đã là tiết học cuối cùng tỏng ngày, hơn nữa còn là tiết tự học, kì thi đại học sắp tới, mọi người đều rất chăm chỉ cày cuốc, Tần Thủy Dao đoạn thời gian trước đã vắng mặt rất lâu hiện tại cũng đã chăm chỉ lên lớp ôn tập.
Cho dù hiện tại nàng đã không còn là người bình thường, nhưng nàng vẫn thích sống cuộc sống như trước kia, lúc ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh Vân Vũ Tuyết đã từng nói với nàng,thế giới của Tiên môn thực ra rất nhỏ, còn xa mới đặc sắc muôn màu muôn trạng được như thế tục, cho dù Tần Thủy Dao chưa quen thuộc lắm với Tiên môn nhưng nàng cũng cho rằng mình muốn sống một cuộc sống như người bình thường hơn, cho nên nàng vẫn sẽ đi học đại học, hơn nữa đây cũng là nguyện vọng của mẹ nàng.
Tần Thủy Dao đang say sưa ôn bài thì đột nhiên phát hiện bên cạnh mình nhiều thêm một người, nàng buồn bực quay đầu lại:
-Đường Kim chết bầm, ngươi làm gì đó hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận