Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 862: Là vinh hạnh của ngươi

Kì thực kể từ lúc Hoa Thanh Hà và Kỳ Ngọc Bình vừa xuất hiện thì Đường Kim đã âm thầm tra ra được thực lực của hai người, khi phát hiện ra thực lực của cả hai người này đều hơn mình thì Đường Kim cũng không quá quan tâm, dù sao thì cho dù có phải đối mặt với cao thủ Nguyên Anh kì không đánh lại hắn vẫn có biện pháp để đứng ở thế bất bại, hơn nữa hai người kia xem ra cũng chỉ là Trúc Cơ điên phong mà thôi,cùng lắm cũng chỉ tới Kim Đan sơ kì, không việc gì phải xoắn cả.
Chỉ là Hoa Thanh Hà vừa động thủ thì hắn mới phát hiện tu vi của hắn không phải là Trúc Cơ điên phong mà ít nhất cũng phải là Kim Đan sơ kì, nói không chừng còn cao hơn một chút, Hoa Thanh Hà hiển nhiên cũng đã phát hiện ra vấn đề của Tần Thủy Dao, cho nên một chưởng này của hắn không chỉ là nhằm vào Đường Kim mà đến cả Tần Thủy Dao cũng bị chưởng phong bao trùm vào bên trong.
Như vậy nên Đường Kim không thể tránh, hắn mà tránh thì Tần Thủy Dao nhất định sẽ hương tiêu ngọc vẫn, lựa chọn duy nhất lúc này của hắn chỉ có thể là ngạnh kháng, nhưng mà nếu ngạnh kháng thì hắn chắc chắn sẽ chiếm không được tiện nghi, ai bảo tu vi của hắn trên thực tế vẫn còn kém Hoa Thanh Hà khá xa.
Lúc này Đường Kim mới sâu sắc cảm nhận được phiền phức của việc để tu vi của bản thân quá thấp, xem ra hắn phải nhanh chóng tiến vào kdk mới được.
-Cũng may là ta sớm đã liệu được các ngươi sẽ vô sỉ như thế. – Đường Kim thầm nhủ trong lòng, hắn vẫn đứng yên tại chỗ không hề động đậy, cũng không hề tiếp chiêu,bộ dáng giống như đứng yên chờ chết.
Trên mặt Hoa Thanh Hà nhất thời xuất hiện thần sắc đầy khinh bỉ, loại người này quả nhiên chỉ biết ăn to nói lớn, lúc thật sự động thủ thì lại bị dọa cho xoắn đít lại, động đậy một cái cũng không nổi.
Kỳ Ngọc Bình thì lại khẽ cau mày, từ trong miệng của Hoa Thanh Sơn và Kỳ Phượng, lại cộng thêm tin tức nghe ngóng được từ chỗ khác, tất cả các nguồn tin đều nói rằng Đường Kim rất khó chơi, bây giờ sao tự nhiên lại dễ đối phó như vậy?
Không biết tại sao trong lòng Kỳ Ngọc Bình cứ cảm thấy có gì đó không ổn, mà chỉ một giây sau cảm giác này của nàng đã được chứng thực.
Trong không trung đột nhiên xuất hiện một đôi ngọc thủ trắng muốt như tuyết, đôi ngọc thủ này chắn trước người Đường Kim, chính xác tiếp lấy một chưởng của Hoa Thanh Hà.
Phanh!
một tiếng kêu trầm đục vang lên, chân khí bắn ra tứ phía, Hoa Thanh Hà liên tiếp loạng choạng luì vài bước, sắc mặt khẽ đỏ, sau khí đứng vững được mới ngẩng đầu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn đối phương:
-Ngươi là ai?
Vừa kinh ngạc trong mắt Hoa Thanh Hà còn không kìm nổi mà lóe lên một tia kinh diễm, rõ ràng biết đối phương là địch nhân nhưng lại không nhịn được bị đối phương hấp dẫn, khuôn mặt baby tuyệt mĩ, mái tóc màu bạc dài bồng bềnh, còn có cả thân hình vô cùng dụ hoặc của nàng đều là Hoa Thanh Hà từ trước tới giờ chưa từng được kiến thức qua.
Kỳ Ngọc Bình cũng nhìn chằm chằm vào nữ tử xinh đẹp vừa xuất hiện, trong lòng mờ mờ có chút bất an, nữ tử xinh đẹp như yêu tinh này không những dáng người mà dung mạo vượt qua nàng rất nhiều mà đến cả tu vi cũng bỏ xa nàng, càng quan trọng hơn là trên người nữ tử này phát ra khí tức băng hàng làm nàng cảm thấy bất an.
-Ngươi, ngươi là đệ tử băng cung – Kỳ Ngọc Bình nhịn không được hỏi.
-Đường Môn, Tống Oánh!- thanh âm lạnh lùng vang lên, nữ tử xinh đẹp vừa mới xuất hiện tự nhiên là Tống Oánh.
Đường Kim có thể sử dụng Vòng tay Thiên Đạo như là một kiện pháp bảo trữ vật, cho dù hắn đang ở bên ngoài cũng có thể tùy ý lấy đồ bên trong ra, đồng dạng cũng có thể đưa người bên trong ra, thậm chí ngay cả lúc hắn ở bên ngoài thì hắn vẫn có thể giao tiếp với những người ở bên trong, chỉ là ngươi bên trong không nhìn thấy hắn mà thôi.
Lúc Hoa Thanh Hà và Kỳ Ngọc Bình vừa mới xuất hiện thì hắn đã lập tức liên hệ với Tống Oánh ở bên trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, điên nhiên đó chỉ là một bước chuẩn bị cho kế sách vạn toàn của hắn chứ không nhất định cần Tống Oánh phải ra mặt, chỉ là lúc hắn phát hiện ra Hoa Thanh Hà lại vô sỉ đến độ muốn đối phó với cả Tần Thủy Dao thì hắn không thể không đưa nàng ra ngoài.
-Aaa... – Hoa Thanh Hà đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, thanh âm đầy khiếp đảm:
-Tay của ta...
Kỳ Ngọc Bình vội vàng nhìn về phía Hoa Thanh Hà, sau đó nàng liền phát hiện bàn tay của hắn phút chốc đã biến thành màu đen, nhìn giống như có dấu hiệu bị trúng độc.
-Đường Kim, ngươi dám hạ độc thủ? – Kỳ Ngọc Bình phẫn nộ nhìn Đường Kim, theo nàng ta thấy thì người hạ độc chỉ có thể là Đường Kim bởi vì hắn là đương kim môn chủ của Đường Môn, mà Đường Kim vốn xưa nay đã nổi tiếng về dùng độc.
Đường Kim cũng không hề phản bác, dù sao thì Tống Oánh hay là hắn hạ độc cũng đều như nhau, mà ngay khi Kỳ Ngọc Bình đang lên tiếng truy vấn Đường Kim thì Hoa Thanh Hà đã đổ rầm ra đất, không còn chút khí tức, gương mặt ngọc thụ lâm phong của hắn lúc này nhìn không khác người Châu Phi là mấy, đen đến không thể đen hơn, đương nhiên cũng đã chết đến không thể nào chết lại được nữa.
Đường Kim , ngươi dám giết Hoa Thanh Hà? Trưởng lão hội nhất định sẽ không tha cho ngươi! – Kỳ Ngọc Bình đại kinh thất sắc, nàng thế nào cũng không ngờ được Đường Kim sẽ to gan đến độ cả người của trưởng lão hội phái tới cũng dám làm thịt.
-Ai không tha cho ai còn chưa biết đâu. – Đường Kim ngáp dài một cái:
-Bất quá gần đây ta khá là bận, để tránh chút phiền phức thì cùng lắm là ta sẽ nói mình chưa hề gặp qua các ngươi!
-Ngươi, ngươi muốn giết người diệt khẩu? – Kỳ Ngọc Bình đột nhiên hiểu ra hàm ý của Đường Kim, sau đó lập tức quay người bỏ chạy.
Bóng người lóe lên, Tống Oánh đã ngăn trước đường bỏ trốn của Kỳ Ngọc Bình, vỗ thẳng một chưởng về phía nàng.
Kỳ Ngọc Bình thấy vậy vội vàng tránh né, vết xe đổ của Hoa Thanh Hà vẫn còn đó, nàng không dám cứng đối cứng với Tống Oánh.
Thân thể mềm mại của Tống Oánh đột nhiên uyển chuyển vẽ ra một đường cong kì diệu trong không trung, lại một lần nữa hướng về phía Kỳ Ngọc Bình, nếu Đường Kim đã muốn giết người diệt khẩu thì nàng tự nhiên là sẽ không thể bỏ qua cho Kỳ Ngọc Bình rồi.
Trên thực tế thì cho dù Đường Kim không muốn diệt khẩu thì nàng cũng sẽ không thể nào bỏ qua cho Kỳ Ngọc Bình, nàng không sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào muốn làm hại Đường Kim, bất luận đối phương là ai.
Bất quá đúng vào lúc này một tiếng nói êm tai bỗng vang lên:
-Tống tỷ, người này giao cho ta đi.
Nghe thấy giọng nói này, cả Đường Kim và Tống Oánh đều ngẩn ra, đây không phải là tiếng của Tần Thủy Dao sao?
Quay đầu lại Đường Kim liền nhìn thấy Tần Thủy Dao không biết đã đứng dậy tự lúc nào, cho dù chỉ là liếc qua một cái nhưng cũng đủ để Đường Kim cảm nhận được sự cường đại của mình, thậm chí còn cường đại hơn cả Tống Oánh.
-Thủy Dao, muội... – Tống Oánh nhìn Tần Thủy Dao, vốn còn đang định nói Tần Thủy Dao không phải là đối thủ của Kỳ Ngọc Bình, dù sao thì Kim Đan của Tần Thủy Dao cũng vừa mới bị vỡ nát chỉ là lời vừa nói ra được vài từ thì nàng lại nuốt vào trong, bởi vì lúc này nàng cũng đã phát hiện được Kim Đan của Tần Thủy Dao hoàn toàn hoàn hảo không chút tổn hại, hơn nữa kí tức kia cho nàng một cảm giác rất là cường đại.
Tần Thủy Dao tiến lên phía trước vài bước nhìn nàng bước đi rất nhẹ nhàng nhưng chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Kỳ Ngọc Bình, một cánh tay trắng muốt tùy ý vươn ra nhưng lại vô cùng chính xác nắm lấy vai của Kỳ Ngọc Bình, trong chớp mắt làm Kỳ Ngọc Bình cảm giác được bản thân không thể nào động đậy được nữa.
-Ngươi, ngươi là ai? – trong mắt Kỳ Ngọc Bình tràn đầy vẻ khiếp sợ, bên cạnh tiểu tử Đường Kim kia sao lại nhiều nữ nhân đáng sợ đến như vậy?
-Ta là Tần Thủy Dao. – trên mặt Tần Thủy Dao lộ ra nụ cười nhạt, lời nói ra làm người ta không rét mà run:
-Có thể chết trong tay của ta là vinh hạnh của ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận