Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 625: sẽ tới tìm ngươi sau.

Vương Duyệt đang đứng trước cửa phòng thẩm vấn, nàng rất là lo lắng, không phải là lo lắng cho sự an toàn của Đường Thanh Thanh mà lo lắng phạm nhân bên trong sẽ bị Đường Thanh Thanh không cẩn thận mà đánh chết mất, phải biết là danh hiệu bạo lực cảnh hoa của nàng hoàn toàn không phải là hư danh, hai năm nay cũng có không ít người tố cáo nàng quá bạo nhưng nhưng cuối cùng đều bị đè xuống, nhưng tiền đề là mấy đối tượng bị Đường Thanh Thanh dùng bạo lực kia ddefu không có bị thương tích nặng nề gì hơn nữa tất cả đều là Đường Thanh Thanh dưới tình huống tự vệ mà đánh trả, nhưng bây giờ nếu như nàng làm chết một người trong phòng thẩm vấn thì mọi
chuyện sẽ không dễ giải quyết như vậy.
Bên trong vẫn không có hồi ứng, điều này càng làm cho Vương Duyệt lo lắng hơn, đang muốn tiếp tục gõ cửa thì bỗng có một nam tử khôi ngô đi tới:
-Vương Duyệt, có chuyện gì thế?
Nam tử khôi ngôi này không mặc cảnh phục, trên thực tế thì cả tổ trọng án cơ bản đều mặc thường phục, chỉ có Đường Thanh Thanh là ngày nào cũng mặc cảnh phục đi làm mà thôi, dường như nàng đặc biệt thích mặc cảnh phục vậy.
Nam tử cao lớn này chính là tổ trưởng tổ trọng án Cao Thăng.
-Tổ trưởng, Đường Thanh Thanh đang thẩm vấn nghi phạm ở bên trong, nhưng từ khi nàng đóng cửa phòng lại nàng đã tắt cả camera an ninh, ta gõ cửa bên trong cũng không có phản ứng gì, ta lo là bên trong có thể xảy ra chuyện gì đó. – Vương Duyệt nhỏ giọng nói.
Cao Thăng khẽ chau mày, hắn đến trước của phòng thẩm vấn khẽ nhấc tay gõ cửa một cái:
- Đường Thanh Thanh, ta là Cao Thăng, mau mở cửa!
Tiếc là bên trong vẫn không có phản ứng gì.
Lần này đến Cao Thăng cũng nghĩ là có vấn đề rồi.
-Vương Duyệt, cô tránh ra một chút, ta phá cửa. – Cao Thăng vừa nói vừa thầm nghĩ trong lòng sau này phải đổi cửa khác cho phòng thẩm vấn mới được, nhất định phải đổi sang loại khóa từ bên ngoài.
Vương Duyệt tránh sang một bên sau đó Cao Thăng dùng sức đạp mạnh một cái lên cửa, phanh một tiếng, cửa phòng đã mở ra, sau đó thì Cao Thăng và Vương Duyệt đều nhìn thấy tình huống trong phòng, vừa nhìn một cái hai người lập tức đơ toàn tập, cái này…cũng quá khó tin đi?
Bên trong phòng thẩm vẫn một đôi nam nữ đang ôm hôn nồng nhiệt không ai khác chính là Đường Thanh Thanh và kẻ tự xưng là tội phạm chạy trốn kia, đứng ở vị trí của Cao Thăng và Vương Duyệt đều có thể nhìn rõ một tay của nam nhân kia đang luồn vào trong áo của Đường Thanh Thanh, bọn họ càng nhìn rõ rằng Đường Thanh Thanh không phải là bị ép bởi vì nàng đang đáp trả đối phương rất nhiệt tình.
Chỉ là cửa vừa bị đạp ra thì đã làm Đường Thanh Thanh thanh tỉnh lại, thấy Cao Thăng và Vương Duyệt xông vào Đường Thanh Thanh lập tức buông Đường Kim ra, mặt đỏ bừng trợn mắt nhìn Đường Kim một cái,dường như nàng đang rất xấu hổ.
-Tổ trưởng, Duyệt tỷ, ta không có việc gì. – Đường Thanh Thanh quay đầu nhìn Cao Thăng và Vương Duyệt sau đó đó vô cùng buồn bực liếc Đường Kim một cái, tiểu đệ chết tiệt này, vừa rồi thực ra nàng muốn đáp lời bên ngoài nhưng hắn lại nhất quyết không chịu buông tha nàng, bây giờ thì hay rồi, để bọn họ nhìn thấy hết thế này nàng làm sao còn mặt mũi nhìn người chứ?
Vương Duyệt nhìn chằm chằm vào Đường Kim, ánh mắt nàng vô cùng cổ quái, lo lắng cả nửa ngày, hóa ra người này lại là bạn trai của Đường Thanh Thanh? Nhưng mà nàng được điều đến đây hơn một năm rồi cũng chưa từng thấy qua Đường Thanh Thanh có bạn trai a, người này cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, việc này quá là không hợp lý, Đường Thanh Thanh tự nhiên đào đâu ra một người bạn trai không biết?
Cao Thăng có chút kinh ngạc nhìn Đường Kim, sau đó mới nghi hoặc hỏi:
-Cậu…cậu là Đường Kim?
Vương Duyệt ngẩn ra, cả tổ trưởng cũng quen biết người này sao?
-Cao đại ca, đã lâu không gặp rồi! – Đường Kim cười với Cao Thăng một cái, tuy rằng hai người qua lại không nhiều nhưng ấn tượng của hắn với Cao Thăng vẫn khá tốt.
-Qủa nhiên là cậu. – trên mặt Cao Thăng lộ ra một nụ cười:
-Đường Kim, rất vui được nhìn thấy cậu trở về.
Quay đầu nhìn Đường Thanh Thanh mặt đang đỏ bừng, Cao Thăng lại nói tiếp:
-Đường Thanh Thanh, có cần ta phê cho cô mấy ngày nghỉ không?
-Tổ trưởng, không cần đâu. – Đường Thanh Thanh lắc đầu nói, vừa nói thì điện thoại của nàng lập tức vang lên.
Đường Thanh Thanh lập tức nhấc máy:
-Ta là Đường Thanh Thanh của tổ trọng án…ở đâu cơ? Được rồi, ta sẽ tới ngay.
Vừa cúp máy thì Đường Thanh Thanh nhanh chóng quay sang nói với Cao Thăng:
ổ ế-Tổ trưởng, ở quảng trưởng có một vụ án giết người, ta phải tới xem một chút.
-Quảng trường? sắc mặt Cao Thăng khẽ biến, sau đó vội vàng gật đầu:
-Được, cô tới trước đi, ta tập hợp những người khác rồi lập tức tới.
-Tiểu đệ, tỷ phải đi làm việc đã, tỷ sẽ tìm ngươi sau nhé. – Đường Thanh Thanh thấp giọng nói với Đường Kim một câu sau đó liền vội vàng rời đi, không biết nguyên nhân là do vụ án kia hay do vừa bị bắt gian nên xấu hổ vội vàng trốn đi nữa.
-Đường Kim, ta cũng phải đi rồi, có thời gian thì cùng ăn bữa cơm. – Cao Thăng có chút ngại ngùng nhìn Đường Kim.
Đường Kim vươn vai lười biếng một cái:
-Ờ, không có việc gì, ta cũng phải đi đây.
Nói xong thì Đường Kim liền bước ra khỏi phòng thẩm vấn và nhanh chóng rời khỏi cục cảnh sát.
Đợi Đường Kim và Đường Thanh Thanh vừa rời đi thì Vương Duyệt mới nhịn không được hỏi Cao Thăng một câu:
-Tổ trưởng, nam nhân vừa rồi rốt cục là ai thế? Hắn cũng họ Đường?
-Hắn là đệ đệ kết nghĩa của Đường Thanh Thanh, mất tích hai năm rồi cho nên cô không biết cũng là bình thường. – Cao Thăng nhanh chóng đáp.
-Đệ đệ kết nghĩa? – thần sắc của Vương Duyệt càng thêm cổ quái, tình huống như vừa rồi còn có thể là tỷ đệ kết nghĩa bình thường được sao?
-giữa bọn họ có quan hệ gì ta cũng không rõ, còn chuyện về Đường Kim thì một hai câu không thể nói hết được, tóm lại là cô chỉ cần ghi nhớ một chuyện là được rồi. – thần sắc Cao Thăng cũng có chút cổ quái.
-Việc gì? – Vương Duyệt nhịn không được hỏi.
-Đừng bao giờ đắc tội Đường Kim. – Cao Thăng chỉ nói một câu sau đó lập tức lái sang truyện khác:
-Chúng ta cần tới hiện trường vụ giết người ngay bây giờ.
Nói rồi Cao Thăng vội vàng rời đi chỉ để lại Vương Duyệt đầy mặt hồ nghi, những chuyện vừa phát sinh làm nàng cảm thấy có chút rối bời.
… Ở thành phố Ninh Sơn mà nói hai từ Ninh Sơn thì rất dễ làm người ta hiểu lầm bởi vì từ Ninh Sơn vốn có hai nghĩa, một cái dùng để chỉ thành phố Ninh Sơn, còn một nghĩa khác là để chỉ đỉnh núi Ninh Sơn, tuy rằng bây giờ người bên ngoài Ninh Sơn biết đến đỉnh núi không cũng không còn nhiều nữa nhưng trên thực tế thành phố Ninh Sơn nổi tiếng vốn là nhờ ngọn núi kia.
Ở lưng chừng Ninh Sơn có một căn biệt thự chiếm diện tích khá lớn, trước đây biệt thự không có ai ở nhưng bây giờ căn biệt thự này lại thường xuyên có người ra vào, nhưng mà nếu như ngẫu nhiên có khác tham qua đến cánh rừng ở Ninh Sơn ngắm cảnh mà tiếp cận căn biệt thự trên thì đều bị người quản lý công viên ngăn lại.
Cho dù như thế thì cũng có không ít người vẫn nhìn thấy cánh cửa của biệt thự, còn nhìn thấy hai câu đối với những nét chữ siêu vẹo trên cửa lớn: Ám Kiếm rời vỏ chém yêu nghiệt, Ninh Sơn từ ấy không Tiềm Long.
Càng quỷ dị là trên tấm hoành phi trên cổng lại đề bốn chữ: Đường Kim soái nhất! ( đẹp trai nhất)
Mấy người bình thường tất nhiên là không biết nơi đây chính là cơ địa của một trong hai tổ chức đặc công xuất sắc nhất Hoa Hạ - Ám Kiếm, mà chủ của căn biệt thự này chính là Đường Kim.
Mười giờ sáng, một chiếc Audi Q7 tiến vào trong biệt thự, sau đó thì một nỹ nữ có thân hình bốc lửa xuống xe, chỉ là trên mặt của nàng lại có một vết đao rất rõ ràng, nàng chính là Ninh Tâm Tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận