Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 704: Ta chính là bệnh nhân

-Không, ta chỉ muốn chở cậu đi một đoạn mà thôi. – Kiều Gia Đạt khẽ cười một cái:
-Đương nhiên nếu cậu không muốn thì ta cũng không cưỡng cầu.
-Ờ, vậy thì ông có thể đi được rồi đấy. – Đường Kim phất phất tay, sau đó tiếp tục bước về phía trước.
Chiếc xe vẫn cứ từ tù đi theo Đường Kim, Kiều Gia Đạt và Đường Kim vẫn trong trạng thái song song với nhau, hắn tiếp tục lên tiếng:
-Đường Kim, cậu có biết tại sao An An lại có tên như thế không?
-Liên quan gì đến ta? – Đường Kim lười biếng đáp, nếu như là ngày trước thì hắn đã trực tiếp quay người bỏ đi rồi, nhưng mà bây giờ thực sự là hắn đang cảm thấy quá nhạt nhẽo cho nên mới tùy ý nói chuyện với Kiều Gia Đạt vài câu.
-Kiều gia chúng ta thế hệ này có tất cả bảy người, chỉ có duy nhất một muội muội đó là nàng, tên của chúng ta ghép lại chính là Kiều gia hưng vượng phát đạt phú quý bình an, nhưng mà bất kể Kiều gia có hưng vượng phát đạt như thế nào, phú quý ra sao thì quan trọng nhất vẫn là phải bình an. – Kiều Gia Đạt có chút cảm khái:
-Không có An An, Kiều gia chúng ta sao có thểbình an được chứ?
-Ông muốn nói với ta là bây giờ Kiều gia các ông gặp nguy hiểm, sau đó mới muốn đi tìm Thất tiên nữ sao? – Đường Kim có chút kì quái nhìn Kiều Gia Đạt:
-Nếu thự sự như thế thì da mặt ông cũng quá dày đi.
-Đường Kim, cậu hiểu lầm rồi. – Kiều Gia Đạt lắc đầu:
-Kiều gia chúng ta hiện tại không có nguy cơ nào hết, chỉ là ta bắt đầu thấy rằng nếu như không có An An thì nhất định sẽ có một ngày Kiều gia gặp nguy hiểm.
Khẽ ngừng một chút, Kiều Gia Đạt lại nói tiếp:
-Không dấu gì cậu, ta là người theo chủ nghĩa duy tâm, tuổi cuổi gia gia ta càng ngày càng lớn, ông cũng bắt đầu nhìn ra được một vài thứ hư vô phiêu miểu, ông luôn có cảm giác rằng nếu không có An An thì Kiều gia không thể nào hoàn mỹ, cho nên bất luận là ông hay là ta đều hy vọng An An có thể quay về Kiều gia.
-Vậy được, ta sẽ chuyển lời lại cho Thất tiên nữ, nhưng mà ta chỉ chuyển lời thôi, An An có đồng ý hay không lại là một chuyện khác. – Đường Kim lười biếng nói:
-Năm đó các người đem An An đuổi ra khỏi nhà, bây giờ các người muốn đón nàng về thì tất cả đều phải đích thân đến đón!
-Nếu như An An đồng ý về nhà thì bta tự nhiên sẽ đích thân tới đón nàng. – Kiều Gia Đạt vội vàng nói.
-Không, không phải một mình ông mà là tất cả mọi người trong Kiều gia các người, ông, mấy huynh đệ kia của ông, cả đời cha đời chú , còn có cái gì lão gia tử, tóm lại là mỗi người đều phải tới, nếu không thì cho dù An An có đồng ý quay về thì ta cũng sẽ không để nàng quay về! – ngữ khí của Đường Kim rất dứt khoát, không cho phép kháng cự:
-Tuy rằng nàng họ Kiều nhưng nàng cũng là nữ nhân của ta, nữ nhân của ta không phải là người Kiều gia các người muốn đón là có thể đón.
Sắc mặt Kiều Gia Đạt khẽ cứng lại, nhưng một giây sau hắn lại nở ra một nụ cười:
-Cậu nói đúng, nếu như An An đồng ý trở về thì chúng ta nhân định sẽ dùng nghi thức cao nhất tới đón nàng.
-Vậy được, xem ông đáp ứng khá là sảng khoái, ta sẽ nói việc này với Thất tiên nữ. – Đường Kim lười biếng nói sau đó phất tay một cái:
-Ông mau lái xe đi chỗ khác đi, đừng đi theo ta nữa, tránh cho người ta lại tưởng ông là tài xế của ta, như vậy mất mặt lắm.
Kiều Gia Đạt nhất thời có chút buồn bực, hắn tốt xấu gì cũng là thị trưởng, cho dù có làm tài xế cho Đường Kim thì có gì mà phải mất mặt chứ?
Buồn bực thì buồn bực nhưng Kiều Gia Đạt cũng không nói gì mà trực tiếp lái xe rời đi, đối với tính cách của tên gia hỏa Đường Kim, hắn cũng biết vài phần.
Nhìn xe của Kiều Gia Đạt rời đi, Đường Kim không có tiếp tục lang thang trên đường nữa, cứ lang thang thế này cũng không phải là cách hay, nếu mấy tên gia hỏa Kiều gia kia đã nhờ hắn chuyển lời cho Kiều An An thì bây giờ hắn sẽ đi tìm Kiều An An vậy.
Vừa nghĩ đến đây, Đường Kim lập tức biến mất tại chỗ.
..
Bệnh viện trung tâm Ninh Sơn.
Kiều An An đang ở trong phòng trực hộ sĩ liền nghe được tiếng của Chu Tiểu Đào gọi mình:
-Thất tiên nữ, phòng bệnh số 18 mới tới một bệnh nhân mới, ta đang bận quá, cậu tới xem giúp ta một chút đi.
-Được! – Kiều An An lập tức đáp ứng rời quay người đi về phía phòng bệnh số 18.
Phòng bệnh số 18 là một căn phòng riêng biệt, Kiều An An vừa đẩy cửa đi vào thì lập tức ngẩn ra, nhìn thấy người đang nằm trên giường bệnh, nàng có chút dở khóc dở cười:
-Chồng à, chàng làm gì đó? Không phải là chàng đuổi người bệnh đi mất rồi đó chứ?
Người đang nằm trên giường bệnh là Đường Kim, hắn dùng ánh mắt đầy vô tội nhìn Kiều An An:
-Thất tiên nữ, ta chính là bệnh nhân a.
-Chồng, đừng có đùa nữa có được không, ta còn phải trực ban một giờ nữa. – Kiều An An bất lực nói, ai bị ốm thì nàng còn có thể tin, nếu nói chồng nàng bị ốm thì nàng tuyệt đối sẽ không tin.
-Thất tiên nữ, ta thật sự là bệnh nhân mà, ta đã nộp tiền viện phí rồi, không tin nàng đi hỏi mà xem. – Đường Kim nghiêm trang nói.
Kiều An An không nhịn được ngẩn ra:
-Chồng, chàng không phải là nói thật đó chứ?
-Thất tiên nữ, ta chưa bao giờ lừa nàng a. – Đường Kim vẫn nghiêm trang nói.
Kiều An An chỉ cảm thấy có chút cạn lời, nàng bỏ khay thuốc trên tay xuống sau đó quay đi đóng cửa phòng lại rồi mới đến bên cạnh Đường Kim sờ sờ lên trán hắn:
-Chồng, chàng thực sự không khỏe sao?
-Ừ, ta ốm rồi. – Đường Kim gật đầu như thật.
-Vậy là bệnh gì chứ? – Kiều An An ôn tồn hỏi.
-Ta nghĩ chắc là bệnh tương tư. – Đường Kim nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Kiều An An, nghiêm trang nói:
-Chắc là do quá nhớ nàng.
Kiều An An có chút dở khóc dở cười, hóa ra Đường Kim là có ý tới đùa với nàng mà.
-Chồng, cho dù chàng có nhớ ta thì cũng không cần phải vào nằm viện chứ. – Kiều An An hữu khí vô lực nói, tư tưởng kì quái của chồng nàng đúng là không ai có thể đỡ nổi.
-Thất tiên nữ, ta vốn định đợi nàng tan ca nhưng mà ta thực sự quá nhớ nàng cho nên mới tới bệnh viện sớm hơn, sau đó thì ta lại nghĩ là nàng khả năng sẽ không đồng ý trốn việc cho nên ta mới vào nằm viện, như vậy nàng có thể ở cùng ta mà không cần phải nghỉ làm trước giờ, nàng không nghĩ là cách này vẹn cả đôi đường sao? – Đường Kim cười hì hfi, chỉ là cuối cùng hắn lại nghiêm túc nói:
-Còn có, Thất tiên nữ, thật ra ta thực sự thấy mình bị ốm rồi.
-Chồng, nếu như chàng nhớ ta thì chỉ cần gọi điện cho ta, cho dù là đang đi làm ta cũng có thể lập tức tới tìm chàng mà. – Kiều An An ngồi xuống bên cạnh Đường Kim, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn:
-Sau này không được dùng cách này nữa đâu đấy!
-Thất tiên nữ nàng không nghĩ rằng như vầy sẽ rất vui sao? – Đường Kim cười hì hì:
-Ta buồn chán tới mức phát bệnh rồi, bây giờ như thế này ta thấy mình khỏe lại nhiều rồi.
Kiều An An khẽ cười một cái:
-Chồng, ồn ào cả nửa ngày hóa ra là chàng thấy quá buồn chán hả? thực ra buồn chán cũng là một loại bệnh đó, nhưng mà ta nghe tiểu Nhu nói hôm nay không phải là ngày thi cuối kì sao? Sao chàng không đi thi đi chứ?
-Đi thi càng nhàm chán hơn. – Đường Kim ngáp dài một cái, một tay đã bắt đầu lần mò vào trong bộ đồng phục hộ sĩ của Kiều An An:
-Thất tiên nữ, bệnh của ta vẫn là nên do nàng chữa đi..hihi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận