Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1225: NÀNG MUỐN CÙNG TA VỀ NHÀ SINH HÀI TỬ

Kiều An An đang định đáp ứng, đột nhiên có thanh âm truyền đến:
"Không thể."
Thanh âm này có chút đột ngột, lập tức liền hấp dẫn mọi người, mà Kiều An An trên khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện kinh hỉ, nàng quay đầu, há mồm định hét lên, nhưng sau đó lại khép bờ môi anh đào, không có hét lớn, chỉ là dùng ánh mắt nhu tình nhìn nam nhân vừa mới xuất hiện.
Những y tá xung quanh đều trố mắt nhìn nam tử trẻ hơn các nàng tưởng tượng, trong mắt các nàng thì người này nói đúng ra vẫn là thiếu niên, hẳn còn chưa tròn hai mươi tuổi, thậm chí có vài cô gái cảm thấy bộ dáng hắn chỉ có mười bảy tám tuổi.
Vóc dáng không tính là đặc biệt cao, trên dưới một mét bảy mươi lăm, dáng người hơi gầy gò, bộ dạng không phải rất tuấn tú, nhưng khuôn mặt này thoạt nhìn kỳ thật khá thoải mái, hơn nữa trên mặt hắn còn mang theo nụ cười thản nhiên, bất quá, càng trọng yếu hơn là, trên người hắn có một cỗ khí chất đặc biệt như có như không, cổ khí chất này làm cho các nàng cảm thấy có chút quen thuộc, tựa hồ Kiều An An cũng có.
Giờ khắc này, trong lòng những y tá ở đây đều dâng lên một cỗ cảm giác khá kỳ diệu, cho dù các nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy nam nhân này, nhưng các nàng đều cảm giác được hắn cùng Kiều An An có quan hệ đặc biệt, thậm chí, trong lòng mỗi người đều toát ra một ý niệm, chẳng lẽ đây là lão công của An An tỷ?
Không hề nghi ngờ, những người này dự cảm vẫn là tương đối chuẩn xác, người vừa mới xuất hiện, tự nhiên chính là Đường Kim.
Đường Kim trước khi đến đây cũng không gọi điện thoại cho Kiều An An, bất quá, đồng hồ Kiều An An đang đeo, chính là chiếc đồng hồ chuyên để kêu cứu, cũng làm cho Đường Kim tùy thời có thể biết vị trí của nàng, trên thực tế, Đường Kim chỉ cần mở ra di động, khởi động một vài thao tác liền có thể biết mỗi người đeo đồng hồ hiện tại ở nơi nào.
Cũng bởi vì như thế, Đường Kim hiện tại trực tiếp đến đây, tuy rằng hắn vốn cảm thấy hôm nay trong chuỗi năm ngày nghỉ, thất tiên nữ của hắn cũng có thể nghỉ.
"Ngươi nói cái gì? Vì cái gì không thể?" Liễu Chính Quang lúc này lại cau mày mở miệng hỏi, trong lòng còn hơi có chút căm tức:
"Ngươi là ai? Ngươi là người nhà bệnh nhân hay là bác sĩ?"
"Ta là người nhà y tá, lão công của thất tiên nữ nhà ta." Đường Kim lười biếng nói một câu,
"Về phần tại sao không thể đi, nguyên nhân rất đơn giản, thất tiên nữ không rảnh đi theo ngươi xem xét đứa nhỏ kia, nàng còn phải cùng ta về nhà sinh hài tử." Đang nói chuyện, Đường Kim chạy tới bên cạnh Kiều An An, không để ý những người xung quanh, cứ thế đem Kiều An An kéo vào trong lòng, hướng về nàng cười sáng lạn:
"Thân ái, chúng ta về nhà sinh đứa nhỏ thôi."
"Ân, lão công, chúng ta về nhà." Kiều An An cười ngọt ngào, sau đó nhìn về phía Kiều Oa Nhi,
"Oa Nhi, giúp ta xin nghỉ, ta đi trước."
Vừa nói xong, Kiều An An liền ôm cánh tay Đường Kim, để hơn phân nửa thân thể mềm mại nở nang tựa vào người Đường Kim, lấy một tư thế vô cùng thân mật cùng nhau đi ra khỏi trạm y tá, tiếp theo đi tiếp hướng ra ngoài bệnh viện.
"Oa, thật sự là bạn trai An An tỷ!" Kiều Oa Nhi nhịn không được thấp giọng nói, có chút kích động.
"Bạn trai An An tỷ kỳ thật cũng hơi đẹp trai." Một y tá khác nói.
"Ân, ta cảm thấy có khí chất." Lại một y tá gia nhập thảo luận. ......
Vài y tá bàn luận ở trong này bàn luận về Đường Kim, mà Liễu Chính Quang nhìn Đường Kim cùng Kiều An An thân mật ôm nhau, sắc mặt có chút khó coi, mắt thấy hai người sắp đi ra khu phòng bệnh nhi khoa, Liễu Chính Quang rốt cục không thể nhịn được nữa, chạy lên phía trước mấy bước, đồng thời hô một câu:"Kiều y tá, chờ một chút!"
"Bác sĩ Liễu , để y tá khác trong trạm mang ngươi đi xem xét hài tử kia." Kiều An An cũng không quay đầu, thậm chí ngay cả dừng cũng chưa dừng lại.
Kiều An An vốn còn có chút phản cảm Liễu Chính Quang liên tục dây dưa, giờ phút này nàng vội vã muốn hàn huyên cùng Đường Kim, tự nhiên cũng không có tâm tình cùng Liễu Chính Quang nói lời vô nghĩa, lại càng không muốn chậm trễ thời gian bởi vì hắn.
Chỉ là, loại thái độ này của Kiều An An đã làm cho Liễu Chính Quang hoàn toàn giận.
"Kiều An An, ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi nghĩ bệnh viện là nhà ngươi, muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao......" Liễu Chính Quang không thể nhịn được nữa rống lên, nhưng nói còn chưa dứt lời, hắn liền cảm thấy bụng truyền đến cảm giác đau nhức, không khỏi phát ra một tiếng rên, "A!"
"Ngươi nói đúng rồi, thất tiên nữ nhà ta quả thật muốn tới thì tới muốn đi thì đi." Đường Kim ôm Kiều An An xuất hiện ở trước mặt Liễu Chính Quang, vẻ mặt khó chịu,
"Ngươi thì tính là cái gì? Thất tiên nữ nhà ta chỉ bằng ngươi cũng có thể hô to gọi nhỏ sao?" Lời còn chưa dứt, Đường Kim lại tung một cước đá Liễu Chính Quang, khiến hắn quay cuồng bay về sau, lăn đến đầu hành lang khác mới va chạm mạnh vào tường rồi dừng lại.
Rồi sau đó, Đường Kim liền ôm Kiều An An không chút hoang mang xoay người rời đi, chỉ để lại một đám y tá trợn mắt há hốc mồm, bạn trai này của An An tỷ, rất bạo lực!
Đường Kim cùng Kiều An An vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, liền thuấn di một cái trực tiếp về tới đại học Thiên Nam, sau đó bắt đầu nhiệt tình hôn nhau .
Sau khi nhiệt tình hôn hít một hồi, hai người đều cảm thấy thân thể thực nóng, làm quần áo trên người có vẻ khá dư thừa, kết quả là, rất nhanh sau đó hai người đã chân chính làm chuyện cần thiết để sinh con.
Sinh con là hoạt động tương đối tiêu hao thể lực cũng như thời gian, hai người cũng không biết ở trên giường đã vận động bao lâu, ở bên ngoài sắc trời đã bất tri bất giác bắt đầu tối đen.
"An An tỷ...... A!" Một cô gái đột nhiên xông vào, sau đó kinh hô một tiếng, xoay người bỏ chạy ra ngoài, đồng thời ở trong phòng khách kêu một câu:
"Đường Kim ngươi là đồ lưu manh, tại sao không đóng cửa!"
Cô gái vừa mới vọt vào tự nhiên chính là Mộc Vũ, cho dù đã qua nửa năm, nhưng nàng vừa vào lập tức nhận ra người nam nhân trên giường đang rong ruổi cưỡi An An tỷ chính là Đường Kim, một màn hào phóng kích tình làm cho nàng cảm thấy mặt đỏ tai nóng, nhưng mà, chỉ một lần nhìn thoáng qua, nhưng một màn này cũng đã khắc thật sâu ở trong óc của nàng.Trả lời Mộc Vũ lại chỉ có tiếng rên rỉ của Kiều An An cùng tiếng da thịt liên tiếp va chạm "bạch bạch", đáng thương cho Mộc Vũ chỉ biết chạy về trong phòng mình, đóng cửa phòng lại, mở nhạc đeo tai nghe, nhưng cho dù vậy, trong đầu nàng tựa hồ vẫn tràn ngập tiếng rên rỉ không ngừng của Kiều An An.
Đại khái lại qua nửa giờ, Mộc Vũ mới đột nhiên thấy Kiều An An đang đứng ở cửa phòng ngủ của nàng, không biết khi nào, Kiều An An đã đẩy cửa phòng ra.
"A, An An tỷ, ngươi, các ngươi......" Mộc Vũ thiếu chút nữa liền hỏi những lời như các ngươi xong việc rồi sao, cũng may nàng cuối cùng đem những lời này bóp chết ở trong cổ họng, nàng tắt nhạc, sắc mặt đã có chút hồng:
"An An tỷ, tỷ tìm ta có việc a?"
"Mộc Mộc, ta cùng lão công chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm chiều, muội có cùng đi không?" Vẻ hồng hào sau khi mây mưa trên mặt Kiều An An chưa hoàn toàn mất đi, cũng làm cho khuôn mặt vốn thanh lệ thoát tục trắng nõn có vẻ càng thêm xinh đẹp, càng thêm mê người.
"Ờ, An An tỷ, ta đi, lúc nãy ta vốn định gọi tỷ cùng đi ăn tối." Mộc Vũ rốt cục hồi phục lại tinh thần , trong lòng đã có chút buồn bực, An An tỷ bị nàng nhìn hết đến như vậy cũng không thẹn thùng, nàng tại sao lại cảm thấy thẹn thùng đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận