Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 721: Trẻ con đừng có chen vào.

Biệt thự trên núi, trong phòng khách lúc này đang có mười mấy người tề tựu.
-Cuối cùng là xảy ra việc gì thế? – Lưu Đan vừa bị gọi từ bên ngoài về nên vẫn còn đang mê hoặc.
-Có một tên sắc lang biến thái đang ở bên ngoài cho nên Cha nuôi mới đem mẹ nuôi và Tuyết Nhu tỷ tỷ đưa tới đây! – Khả Ái Lanh Lợi đồng thanh:
-Tử Vận tỷ tỷ nói các người ở bên ngoài không an toàn cho nên mới cho gọi các người về đây!
-Ách, nghiêm trọng như vậy sao? – Lưu Đan ngẩn ra, chỉ một tên sắc lang biến thái mà thôi, có nhất thiết phải như vậy không? Bọn họ tốt xấu gì cũng là đặc công của Ám Kiếm, lẽ nào còn không đối phó được một tên háo sắc sao?
-Cẩn thận vẫn hơn. – thanh âm hòa nhã của Diệp Tử Vận truyền tới:
-Lão công rất xem trọng việc này, tuy rằng chàng không nói đối phương là ai nhưng chàng lại cẩn thận như vậy cho nên ta tin rằng người kia nhất định không dễ đối phó.
-Tử Vận tỷ tỷ nói đúng đấy! – Khả Ái Lanh Lợi lập tức phụ họa:
-Cha nuôi nói, chỉ có bốn người chúng ta mới có thể đánh lại tên biến thái kia!
-Đúng vậy, Đường Kim nói ta và An An tỷ không phải là đối thủ của người kia. – Hàn Tuyết Nhu cũng gật đầu.
Lưu Đan dùng ánh mắt kì quái nhìn Hàn Tuyết Nhu một cái, thiếu nữ xinh đẹp này hình như rất lợi hại sao?
-Người nào đó? – bên ngoài truyền tới một tiếng quát mạnh:
-Đứng lại!
-Mẹ nuôi, có người xông vào đây, chúng ta ra ngoài xem một chút! – Khả Ái Lanh Lợi đồng thanh hô lên rồi cùng bay ra ngoài.
Một giây sau Hàn Tuyết Nhu và Kiều An An cũng lập tức bay theo sau, hai nàng vừa thi triển thân thủ thì mấy người Lưu Đan mới phát hiện hai vị mỹ nữ này quả nhiên là cao thủ.
Mấy người Trình Lâm và Ngô Ý cũng theo ra bên ngoài, cả khuôn viên biệt thự vốn tối tăm bỗng nhiên đèn đuốc sáng rực lên, ánh mắt của mọi người đều đang tập trung vào vị khách không mời mà tới vừa mới xuất hiện ở đây.
Đây là một đôi nam nữ, nhìn bề ngoài chắc tuổi đời tầm cỡ trên dưới 30, tướng mạo không có gì là đặc biệt, đều khá là phổ thông, nhưng trên thân bọn họ đều có thể mờ mờ cảm giác được một cỗ khí chất rất đặc biệt, cho người ta một cảm giác cao cao tại thượng, giống như một cỗ uy áp được hình thành rất tự nhiên.
Trang phục của hai người này đều rất đặc biệt, hai người đều mặc đồ đen, nam một thân trường bào, nữ thì một thân kì bào ( trang phục truyền thống của TQ), nữ nhân này tuy rằng tướng mạo bình thường nhưng có chiếc kì bào kia làm nền nên dáng người và những đường cong hiện lên rất rõ ràng làm cho nhan sắc của nàng cũng không tệ.
-Wa, sắc lang biến thái tới thật rồi!
-Nhưng mà không đúng a, sao lại là hai người chứ?
-Rất đơn giản, một người biến thái, một người là sắc lang, vừa đúng hai người còn gì?
-Ồ, ta biết rồi, nữ nhân biến thái còn nam nhân là sắc lang, hai người họ hợp lại chính là sắc lang biến thái đó mà!
Vài tiếng kêu vừa thanh thúy vừa khoa trương vang lên, bầu không khí vốn có chút khẩn trương nhưng lập tức vì những lời nói nhăng nói cuội này của bốn tiểu nha đầu mà trở nên quái dị, vìa người rất muốn cười nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ nhịn xuống.
Sắc mặt cặp nam nữ kia khẽ biến, hai người nhìn bốn tiểu nha đầu kia một cái nhưng không có lập tức phát hỏa mà chỉ có nam tử áo đen lên tiếng nhàn nhạt hỏi:
-Ai là người phụ trách nơi này?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không có ai đáp lời.
Cuối cùng vẫn là Diệp Tử Vận lên tiếng:
-Các người là ai? Nơi này là lãnh địa tư nhân, nghiêm cấm tùy tiện tiến nhập, nếu như các người là du khách đi lạc vào thì xin mời mau rời đi.
-Ta là Âm Khai Sơn tới từ Tiên môn, nơi này là căn cứ của Tiềm Long sao? – nam tử áo đen nhìn về phía Diệp Tử Vận, ngữ khí giống như là ra lệnh:
-Chúng ta đang truy đuổi một tên phản đồ, hi vọng các người phối hợp.
-Âm tiên sinh, các người nhầm rồi, nơi này không thuộc về Tiềm Long. – Diệp Tử Vận chậm rãi nói:
-Nơi này là lãnh địa tư nhân, xin mời hai vị đi cho.
-Không phải Tiềm Long? – Âm Khai Sơn khẽ chau mày:
-Cái này sao có thể? Căn cứ theo chỉ dẫn của Tiềm Long đưa cho chúng ta thì nơi này chính là một căn cứ địa của Tiềm Long!
-Này, tên ngốc kia!
-Lúc các người đi vào đây không nhìn lên cửa lớn sao?
-Ám Kiếm rời vỏ chém yêu nghiệt, từ nay Ninh Sơn không Tiềm Long!
Bốn tiểu nha đầu tỏ ra bất mãn, một người làm một câu rồi cùng đồng thanh:
-Tử Vận tỷ tỷ bảo các ngươi đi thì các ngươi mau đi đi, nếu không chúng ta sẽ ném các ngươi xuống núi đấy!
-Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng có xen vào. – Âm Khai Sơn hừ lạnh một tiếng nhìn Diệp Tử Vận tiếp tục nói:
-Nói như vậy là hiện nay nơi này thuộc về Ám Kiếm?
-Chủ nhân của nơi này là người của Ám Kiếm, nhưng nơi này không thuộc về Ám Kiếm. – Diệp Tử Vận không nhanh không chậm đáp.
-Rất tốt, không cần biết các người là Tiềm Long hay là Ám Kiếm, các người chỉ cần phối hợp với chúng ta là được, ta muốn các người tìm một người. – Âm Khai Sơn bộ dáng ra lệnh.
-Âm tiên sinh, nếu ngươi đã không hiểu ý của ta thì ta sẽ nói rõ hơn. – Diệp Tử Vận khẽ chau mày:
-Chúng ta sẽ không phối hợp với các ngươi, bời vì chúng ta không có nghĩa vụ phải làm như thế, nếu như các người muốn thỉnh cầu chúng ta giúp đỡ thì xin mời các người trước tiên đi ra ngoài sau đó khách khí gõ cửa chứ không phải tùy ý xông vào đây như thế này.
-Buồn cười? Các người nghĩ các người là ai? – nữ nhân mặc kì bào kia nhịn không được chen vào:
-Chúng ta còn phải thỉnh cầu các ngươi sao? Đúng là không có kiến thức! Nếu như các người không biết Tiên môn là gì thì mau gọi cho thủ lĩnh của các người hỏi thử xem, bằng không thì đừng trách bọn ta không khách khí!
-Vị tiểu thư này, chúng ta rất rõ ràng Tiên môn là cái gì, nhưng ta cũng hi vọng cô minh bạch, Tiên môn không hề có tư cách ra lệnh cho bọn ta. – Diệp Tử Vận không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh nói:
-Có lẽ các người mới nên đi hỏi xem nơi này là địa phương nào.
-Tử Vận tỷ tỷ nói đúng! – bốn tiểu nha đầu cùng vỗ tay tán thành.
-Không biết tự lượng sức mình, trước tiên cho các người một giáo huấn! – nữ nhân mặc kì bào hừ lạnh một tiếng, sau đó liền nhấc tay lên, một đạo trưởng phong lập tức bay về phía Diệp Tử Vận.
-Này, nơi này không phải là nới để cho các ngươi thể hiện nhé! – Hàn Tuyết Nhu lập tức đánh ra một chưởng chặn đứng đạo chưởng phong kia lại.
-Ý? – Âm Khai Sơn và nữ nhân kia tựu hồ cùng kinh hô một tiếng, Hàn Tuyết Nhu vừa ra tay đã làm cho bọn chúng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhìn thật kĩ mấy người phía trước một lượt, Âm Khai Sơn hừ lạnh một tiếng:
-Trách không được khẩu khí của các ngươi không nhỏ, thì ra đều là đồng đạo Tiên môn, chỉ có điều là chỉ có hai Luyện Khí kỳ nho nhỏ mà cũng dám huênh hoang trước mặt chúng ta sao? Lẽ nào sư phụ các người không dạy các người phải làm người như thế nào?
Thực ra Âm Khai Sơn đã nhìn rất kĩ càng nhưng hắn lại bỏ quên mất bốn tiểu nha đầu, cho nên trong mắt hấn thì trong những người trước mặt này chỉ có Hàn Tuyết Nhu và Kiều An An là cao thủ Tiên môn, với tu vi của hai người bọn hắn thì hoàn toàn không cần phải đặt hai người Hàn Tuyết Nhu và Kiều An An vào trong mắt.
-Thật xin lỗi, chúng ta không có sư môn.- Kiều An An cuối cùng cũng lên tiếng:
-Ta khuyên các người nên tự mình rời đi đi, chúng ta không thù không oán, hoàn toàn không cần thiết phải làm tới mức động thủ đánh lộn.
-Động thủ? – Âm Khai Sơn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mĩ của Kiều An An, trong mắt xẹt qua một tia dị dạng, khóe miệng khẽ nhếch lên khinh thường:
-Chỉ bằng các ngươi cũng có tư cách động thủ với chúng ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận