Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1049: Ngươi vốn có thể không cần chết

Dứt lờiPhạm Tử Kiệt liền đột nhiên hướng về phía Mộc Vũ vẫy vẫy tay, Mộc Vũ lập tức cảm thấy cỗ hấp lực khủng bố lúc nãy lại hút nàng về phía Phạm Tử Tuấn.
-Bạn trai ta chính là Đường Kim! – Mộc Vũ đột nhiên hô lớn:
-Hắn rất lợi hại, hắn đang ở bên ngoài đấy!
Hấp lực lại đột nhiên biến mất, sắc mặt Phạm Tử Kiệt khẽ biến, hắn nhìn Mộc Vũ thật lâu, sau đó mới ngưng thần hỏi:
-Ngươi nói, bạn trai ngươi là ai?
-Đường Kim, Đường trong Đường triều, Kim trong Hoàng Kim, nếu ngươi đã nghe qua tên hắn thì tốt nhất hãy để ta đi, nếu không ngươi sẽ chết chắc! – Mộc Vũ thấy hắn khựng lại nhất thời mừng rỡ, tên của tên lưu manh kia quả nhiên có hiệu quả.
-Mộc tiểu thư, cố có biết không? Vốn cô có thể không chết. – Phạm Tử Kiệt nhìn Mộc Vũ, thần sắc trở nên khá cổ quái:
-Chỉ tiếc là có thể cô quen biết Đường Kim thật nhưng cô sẽ không phải bạn gái của hắn…
-Bạn trai của Mộc Vũ thật tên là Đường Kim đấy. – Lý Uyển Kiều ở một bên cũng vội vàng phụ họa.
Phạm Tử Kiệt không để ý tới Lý Uyển Kiều, hắn nhìn Mộc Vũ nói:
-Cô có biết không? Nếu như Đường Kim thật sự ở bên ngoài hắn đã sớm vào từ lâu rồi, nếu như cô là bạn gái của Đường Kim thì ta càng phải giết cô, cô chết rời thì bất luận ta đã làm gì với cô cũng sẽ không có ai biết.
-Ngươi, ngươi muốn giết người diệt khẩu? – Mộc Vũ nhất thời cứng họng, trong lòng thì buồn bực không thôi, tên của tên lưu manh kia quả nhiên có tác dụng nhưng mà hình như hiệu quả bị ngược lại mất rồi.
-Ta đã nói rồi, cô vốn không cần chết. – Phạm Tử Kiệt nhàn nhạt nói:
-Nhưng bây giờ ta chỉ đành tiễn cô lên đường thôi.
Vừa dứt lời Phạm Tử Kiệt liền đánh một chưởng về phía Mộc Vũ, tựa hồ muốn giết chết nàng ngay lập tức, lúc này hắn đã chẳng còn tâm tình nào mà hưởng thụ mỹ nữ nữa.
-Xong rồi, chết thật rồi…. – trong đầu Mộc Vũ chỉ kịp nổi lên một ý niệm như vậy, nàng nhất thời có chút oán giận Đường Kim, tên lưu manh kia chẳng phải muốn tối nay ngủ cùng nàng sao, sao nàng chạy mà hắn lại không đuổi theo?
-Ách… - một tiếng kêu đau đớn vang lên làm Mộc Vũ kinh tỉnh, sau đó nàng liền phát hiện Phạm Tử Kiệt đang ôm ngực, thân thể lung lay, vẻ mặt đầy thống khổ.
-Ngươi vốn cũng không cần phải chết. – một thanh âm lười biếng vang lên, theo thanh âm đó, bên cạnh Mộc Vũ đã nhiều thêm một người.
-Đường Kim? – Mộc Vũ nhất thời đại hỉ, quen biết tên gia hỏa này đã mấy ngày, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn mà cao hứng như vậy, lúc này nàng chỉ hận không thể tự xà vào lòng hắn.
-Ngươi…ngươi chính là Đường Kim? – Phạm Tử Kiệt cố gắng kiên trì không cho thân thể gục xuống, chỉ là trong mắt hắn đã xuất hiện một tia sợ hãi kèm vẻ mặt khó tin:
-Nàng cư nhiên là bạn gái ngươi thật? làm sao có thể a?
-Ta nói rồi, ngươi vốn không cần phải chết , nếu như nàng nói ra tên ta sau đó ngươi để nàng rời đi thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nhưng hiện tại ngươi biết rõ nàng là nữ nhân của ta mà vẫn dám hạ thủ, nếu ta không giết ngươi thì sau này người ta sẽ nghĩ ta là kẻ hiền lành dễ bắt nạt mất. - Đường Kim đầy bất mãn nhìn Phạm Tử Kiệt:
-Khó khăn lắm mới tán được một người, ta còn chưa ngủ với nàng ngươi đã đòi giết nàng, ngươi muốn cố ý làm khó ta hả?
-Ê, ngủ cái gì mà ngủ? – Mộc Vũ bất mãn chêm vào một câu, tên giả hỏa này ăn nói thật là lưu manh.
-Đường Kim, đây là hiểu lầm, ta vốn tưởng nàng lừa ta. – Phạm Tử Kiệt cắn răng nói:
-Muốn trách thì trách hai người bọn họ, là bọn họ lừa nữ nhân của ngươi tới đây, ta có thể giúp ngươi giết hai người này, thế nào hả?
-Ta chỉ cần biết là ngươi thiếu chút nữa đã làm hại nữ nhân của ta, hơn nữa còn có ý đồ bất chính với nàng, cho nên ngươi chết chắc rồi. – Đường Kim lười biếng đáp.
-Đường Kim, ngươi đừng có ép người quá đáng, ta chỉ muốn một con đường sống mà thôi…ựa! – Phạm Tử Kiệt chưa nói hết câu đã nấc lên một tiếng, cả người đổ gục ra phía sau, không còn chút khí tức.
-A! – Mộc Vũ sợ hãi kinh hô.
-A… - Lý Uyển Kiều cũng thét lên chói tai.
Đường Kim thì khẽ ngẩn ra, bởi vì người giết Phạm Tử Kiệt không phải hắn.
-Ta nói Băng Đường phu nhân, các nàng đừng làm hỏng chuyện tốt của ta chứ? – Đường Kim có chút bất đắc dĩ nhìn về phía người vừa mới xuất hiện trong phòng, đây là một nữ tử áo bạc vô cùng xinh đẹp nhưng lại làm vô số người nghe danh đã phải sợ vỡ mật, Băng Sương sát thủ.
Đường Kim vừa nói như thế mọi người mới chú ý tới trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người nữa, bất quá vừa thấy nàng trừ Đường Kim, ba người còn lại đều ngẩn ngơ, nữ nhân này thật quá xinh đẹp!
Lúc này bất luận là Mộc Vũ hay Lý Uyển Kiều đều có một cảm giác tự ti với nhan sắc của bản thân, nhất là Mộc Vũ càng buồn bực không thôi, tên lưu manh chết bầm Đường Kim sao lại quen biết mỹ nữ ai ai cũng như tiên nữ vậy? không thể có một người ngang ngang với nàng sao?
-Hắn là mục tiêu của chúng ta. – thanh âm của Băng Sương vẫn rất lạnh nhạt, nhưng đối với Đường Kim thì lần này đã ôn nhu hơn ngày trước nhiều rồi.
-Nàng đâu""? – Đường Kim tới gần Băng Sương:-Lâu rồi không gặp, ta thật rất nhớ các nàng đó nha.
Vừa nói Đường Kim vừa dang tay ra định ôm nàng vào lòng.
-Nàng không muốn ngươi nhìn thấy nàng. – Băng Sương khéo léo lắc mình tránh thoát cái ôm của Đường Kim:
-Chúng ta vẫn chưa tìm thấy người kia, nhưng chúng ta sẽ tiếp tục tìm.
Dứt lời nàng liền biến mất tại chỗ, từ lúc xuất hiện đến lúc biến mất bất quá không đầy 1 phút, một màn tương đối quỷ dị với người bình thường này làm 3 người Mộc Vũ đều ngây người.
Đường Kim có chút buồn bực đứng yên tại chỗ, nếu các nàng đã muốn đi thì có đuổi theo cũng khó kịp.
-Này, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? – một lát sau Mộc Vũ mới có chút bất an hỏi Đường Kim, đừng nhìn nàng bình thường ngang bướng không sợ trời không sợ đất, nhưng mà gặp phải loại chuyện như thế này thì nàng cũng không biết phải làm thế nào.
-Bây giờ hả? xử lí bọn họ trước đi. – Đường Kim nhìn Phạm Tử Tuấn và Lý Uyển Kiều:L
-Mộc Mộc thân ái, nàng nói nên để hai người này chết thế nào đây?
-Đừng, đừng giết ta! – Lý Uyển Kiều lập tức van xin:
-Mộc Mộc, mình thật sự không muốn hại cậu, là bọn hắn ép mình, mình cũng không muốn lừa cậu tới đây…
Mộc Vũ nhìn Lý Uyển Kiều, tâm tình vô cùng phức tạp, trước giờ nàng vẫn một mực coi Lý Uyển Kiều như tỷ muội, bất luận Lý Uyển Kiều có việc gì nàng cũng lập tức ra tay giúp đỡ, nhưng tối nay Lý Uyển Kiều đã lợi dụng điểm này để lừa nàng tới đây, hơn nữa cũng vì thế mà nàng thiếu chút nữa đã bị ô nhục thậm chí là bị giết.
-Lý Uyển Kiều, có lẽ cô bị ép thật, nhưng cố là vì bản thân mình thoát thân mà muốn đẩy ta vào hố lửa, điều này không thể chối cãi. – Mộc Vũ cuối cùng cũng lên tiếng:
-Tình nghĩa tỷ muội của chúng ta đến đây là hết, từ này về sau ta không muốn thấy cô xuất hiện trước mặt ta nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận