Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 754: Sao ông không đi đóng phim.

Lúc nhìn thấy ảnh sư phụ mình, Đường Kim chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để xuất hiện trước mặt ông, nhưng lúc hắn chân chính chỉ còn cách sư phụ mình có một bước chân, hắn lại có chút không dám bước lên một bước này, bởi vì từ trong ảnh hắn hoàn toàn có thể thấy được tình huống hiện tại của sư phụ hắn rất tệ, bây giờ hắn đang lo sợ tình huống của ông so còn tệ hơn cả so với dự liệu của hắn.
Chỉ cần không tận mắt nhìn thấy thì hắn vẫn còn một tia hy vọng, nhưng nếu như tận mắt nhìn thấy thì nhiều khả năng hắn sẽ mất hết hy vọng, đây cũng chính là điều làm hắn sợ hãi.
Đường Kim chưa bao giờ là người gan nhỏ sợ chết, chỉ là trong cuộc đời của mỗi con người, sẽ luôn có những nỗi đau không thể nào tiếp thụ được.
-Đi vào đi, không sao đâu. – một cỗ hương thơm nhè nhẹ xộc vào trong mũi, thanh âm ôn nhu truyền vào trong tai, Băng Di lúc này đã tới bên cạnh Đường Kim.
Đường Kim hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng tiến lên phía trước.
Đây là một căn nhà cũ kĩ đã bị bỏ hoang lâu năm cho nên bên trong đến cái bóng đèn cũng không có, nhưng mà kì thực lúc này bên trong không phải là hoàn toàn tối om, bởi vì bên trong vẫn còn một đống củi đang cháy, bên cạnh đống củi có một lão nhân đang nằm cuộn mình, ánh sáng của củi lửa chiếu lên khuôn mặt có chút gầy gò của lão nhân, lão nhâm hai mắt lim dim, nhìn giống như đang ngủ.
Đường Kim nhìn lão nhân không chớp mắt, mặc dù bên trong ánh sáng mập mờ nhưng hắn vẫn nhìn được rất rõ, hơn hai năm qua đây là lần đầu tiên hắn mới nhìn sư phụ ở khoảng cách gần như vậy, chỉ là cuối cùng hắn cũng phát hiện, thà rằng mình không nhìn thấy ông còn hơn.
Băng Di không có lên tiếng, trên thực tế thì đến tận bây giờ nàng vẫn chưa biết lão nhân kia rốt cục có quan hệ gì với Đường Kim, nhưng nàng vẫn hiểu rằng lão nhân này rất quan trọng đối với hắn, bời vì nàng có thể cảm thụ rất rõ ràng lúc này Đường Kim đang cật lực áp chế cảm xúc của mình.
Đường Kim cứ đứng lặng yên nhìn lão nhân, mãi đến ba phút sau hớn mới lên tiếng.
-Này, lão đầu, đừng có giả vờ ngủ nữa, ta biết ông đã tỉnh rồi. – ngữ khí của Đường Kim khá là tùy tiện, còn có cả một chút bất mãn:
-Lúc trước thì giả chết , bây giờ lại giả vờ ngủ, giả vờ như thế rất vui sao? Thích giả vờ như vậy sao không đi diễn phim đi? Hay là để ta giới thiệu cho ông tới Hollywood để đóng phim nhé? Phải rồi, ông thấy mỹ nữ bên cạnh ta chưa? Đại minh tinh tới từ Hollywood đấy, có nàng giới thiệu, ông tới Hollywood chắc cũng kiếm được một vai phụ đấy!
Lão nhân nhìn như đang ngủ kia cuối cùng cũng mở mắt ra, nói ra thì cũng thật là kì lại, lúc đôi mắt của lão nhân nhắm lại, ông nhìn giống như một người tùy thời sẽ dầu hết đèn tắt, nhưng khi vừa mở mắt ra lão nhân này lại phát ra một khí tức hoàn toàn bất đồng, đó là một cỗ khí tức bất khuất thuộc về cường giả,cho dù là Băng Di cũng lập tức cảm nhận được cỗ khí thế bất phàm trên người lão nhân này.
-Tiểu tử, không biết lớn nhỏ gì cả, có người nào nói chuyện với sư phụ như ngươi không hả? – Đường Môn lên tiếng, ngữ khí nghe rất là tùy ý, đồng dạng cũng có một chút không vui:
-Cái gì gọi là giả chết? sư phụ ngươi đó gọi là tử vong một cách chiến lược, còn có, ta vừa rồi không phải là giả vờ ngủ, cái đó gọi là nhắm mắt dưỡng thần, tên tiểu tử ngươi có hiểu không hả? Vừa nhìn là biết mấy năm nay ngươi không chịu hảo hảo đọc sách, sau này đọc nhiều sách vào một chút, đừng có suốt ngày chỉ biết đi tán gái nữa!
Ánh mắt Đường Môn chuyển rời lên người Băng Di:
-Tiểu tử, ánh mắt của ngươi cũng không tệ, tiểu cô nương này cũng thật là xinh đẹp, chỉ kém Tần Khinh Vũ có một chút mà thôi, cho nên vẫn là ánh mắt của sư phụ ngươi tốt, ta tìm cho ngươi một vị hôn thê lớn lên sẽ giống hệt Tần Khinh Vũ, nói đến mới nhớ, tiểu tử, vị hôn thê kia của ngươi đâu? Không bị người khác đào mất rồi chứ?
-Lão đầu, ông nghĩ rằng ta giống như ông sao, nam nhân đẹp trai như ta vị hôn thê sao có thể bị người khác đào mất được chứ? – Đường Kim mắt trắng dã:
-Còn nữa, ta chưa bao giờ phải đi tán gái, toàn gái tự mình tới tán ta thôi, nói cho ông biết, bây giờ đang có cả đống mỹ nữ đang tán ta đó, ta làm sao giống ông được, vài chục năm rồi mà vẫn không tán được cô nào.
-Tiểu tử, đừng có suốt ngày đi tán gái nữa, người bên ngoài cờ màu phiêu phiêu, coi chừng trong nhà cờ hồng bị đổ đấy, cẩn thận vị hôn thê xinh đẹp kia của ngươi không cần ngươi nữa, đến lúc đó đừng có tìm sư phụ giúp đỡ! – Đường Môn đột nhiên than nhẹ một tiếng:
-Nhìn bộ dáng bây giờ của tiểu tử ngươi chắc mấy năm nay lăn lộn không tệ, lão đầu như ta cũng coi như yên tâm rồi.
-Ta đương nhiên là lăn lộn không tệ rồi. – Đường Kim đi lên phía trước vài bước, ngồi ngay xuống bên cạnh Đường Môn, mặt đất tuy rằng khá bẩn nhưng hắn hoàn toàn không thèm để ý, hắn tùy tiện vỗ vai Đường Môn, ra vẻ ông cụ non nói:
-Lão đầu, ông sau này lăn lộn cùng ta đi, ta sẽ làm hậu thuẫn cho ông.
-Tiểu tử, đừng có không biết lớn nhỏ! – Đường Môn trừng mắt nhìn Đường Kim:
-Đừng có tưởng rằng tiểu tử ngươi tán được nhiều gái là sẽ lợi hại hơn ta, năm đó bằng tuổi ngươi ta cũng đầy gái theo!
-Lão đầu, vậy tại sao ông càng lăn lộn lại càng thê thảm thế? – Đường Kim lắc đầu thán khí, sau đó tùy ý hỏi sang vấn đề khác:
-Xem bộ dáng của ông lúc này đúng thật là thảm, không biết tên gia hỏa nào chỉnh cho ông thành như thế này vậy?
-Tiểu tử, sư phụ ngươi lợi hại như thế, ai có thể chỉnh được ta? – Đường Môn lại trợn mắt nhìn Đường Kim:
-Ta chỉ là đang thử nghiệm một loại độc dược mới, tự mình ăn một chút sau đó không cẩn thận xuất hiện một chút vấn đề mà thôi.
-Lão đầu, vậy thì chính độ của ông càng ngày càng thụt lùi rồi. – Đường Kim khẽ ngáp một cái, sau đó đột nhiên hỏi:
-Là người của Độc tông làm?
Đường Môn ngẩn ra, ánh mắt nhìn Đường Kim có chút kinh ngạc, nhưng mà lập tức lại làm như không có việc gì:
-Tiểu tử, Độc tông gì chứ? Thế gian đã có Đường Môn, làm gì còn Độc tông nào nữa chứ? Trước mặt Đường Môn ai dám cả gan tự xưng Độc tông?
-Được rồi, lão đầu, trước tiên không nói cái này, ở đây tối tăm như vậy, để ta đưa ông về Ninh Sơn đi, ở đó ông còn có thể gặp được người tình trong mộng của mình nữa đấy. – Đường Kim vẫn là một bộ dáng khá tùy ý.
-Tiểu tử, ngươi muốn ăn đòn có phải không? Bộ dáng này của ta có thể đi gặp người được sao? – Đường Môn trừng mắt nhìn Đường Kim:
-Ta cứ ở đây, không đi đâu hết, nếu ngươi dám tới bừa ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với ngươi!
-Lão đầu, ông bây giờ rất đẹp trai a, đẹp trai hơn ngày trước nhiều, ta nói cho ông biết, bộ dáng lúc trước của ông mới gọi là khó coi, bây giờ đẹp trai thế này chính là thời cơ tốt nhất để tán gái đó! – Đường Kim làm bộ thành khẩn nói:
-Đi thôi đi thôi, nơi khỉ ho cò gáy này có gì hay ho đâu chứ, về Ninh Sơn đi, nơi đó là địa bàn của ta, chỉ cần ông không tán gái của ta thì ông ở đó thích làm gì cũng được.
-Tiểu tử, ta nhắc lại lần nữa, ta không đi đâu hết. – Đường Môn khẽ đề cao thanh âm, cuối cùng còn than nhẹ một tiếng:
-Được rồi tiểu tử, đừng có chơi trò tâm kế với sư phụ ngươi, chút tâm ý đó của ngươi ta hiểu, tình huống của mình ta cũng biết, ta không cứu được nữa đâu, có điều đối với ta mà nói hai mươi năm nay cũng coi như lãi rồi, cho nên ta không sợ chết, ngươi cũng đừng nghĩ ta sẽ cho ngươi biết ai đã hại ta, ta sẽ không nói đâu. Được rồi. Cứ như vậy đi, ngươi từ đâu đến thì mau về đó, tối nay hãy đi thuê phòng với tiểu cô nương xinh đẹp bên cạnh ngươi ! Đừng tới làm phiền lão đầu ta ngủ nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận