Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1179: Không có gì ta không thể.

-Ta cũng không biết. – Hàn Tuyết Nhu khẽ cười nói:
-Ta vừa mới về nhà không lâu, hôm nay là ngày nghỉ lễ cuối cùng, ta nghĩ chắc chàng sẽ tới đây cho nên mới ở đây đợi chàng, sau đó thì ta ra phía sau nhà ngắm biển, kết quả là nhìn thấy cô ấy.
-Vậy tại sao cô ta lại ở đây? –Đường Kim có chút kì quái hỏi.
-Ta vốn tưởng cô ấy đang bơi dưới biển, ai ngờ cô ấy là nhảy xuống biển tự sát, cho nên ta mới thuận tay cứu người lên đây. – Hàn Tuyết Nhu giải thích:
-Để ta hỏi xem cô ấy có chuyện gì.
-Thân ái, vậy nàng hỏi đi, ta ra ngoài đi dạo chút. –Đường Kim cười hì hì, buông vòng eo mềm mại của Hàn Tuyết Nhu ra.
-Ân. – Hàn Tuyết Nhu trong lòng rõ ràng tên gia hỏa này quá nửa không phải là đi dạo gì mà lại chạy tới nhà bên tán mỹ nữ rồi, bất quá sở thích của hắn nàng đã sớm quen thuộc, tự nhiên sẽ không nói gì.Đường Kim quay người đi ra ngoài, một giây sau liền xuất hiện bên ngoài biệt thự của Hoắc Tâm Mai, Hoắc Tâm Mai không ở đây đúng như dự liệu của Đường Kim, hắn sớm biết nàng sẽ không trở về từ Tiên giới nhanh như thế, chỉ bất quá hắn vẫn nhịn không được muốn đến nhìn một chút.
Con người chính là như thế, nhiều lúc rõ ràng biết một chuyện không thể nào xảy ra, nhưng vẫn nhất quyết vẫn muốn thử, chẳng qua chỉ là vì hi vọng điều kì diệu mà xác xuất không tới 1% kia sẽ xảy ra.
Làm Đường Kim bất ngờ là trong khuôn viên biệt thự nhà nàng lại một lần nữa được hoa hồng phủ kín số hoa lúc trước bị phá hoại lúc này đều đã không thấy đâu, cả khuôn viên biệt thự khắp nơi đều là hoa, tựa hồ không có chút dấu hiệu bị tổn hại nào.
-Lẽ nào nàng đã trở về rồi sao? –Đường Kim đột nhiên nổi lên một ý niệm, sau đó liền lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Tâm Mai.
-Thuê bao quý khách vừa gọi… - thanh âm máy móc vang lên, Đường Kim lập tức biết là mình đã nghĩ nhiều rồi, tuy rằng vườn hoa khôi phục như lúc ban đầu, nhưng đóa hoa đẹp nhất còn chưa có trở về.
Ngồi trên vườn hồng một lúc, Đường Kim cuối cùng cũng đứng dậy quay về biệt thự của mình.
Lần này hắn không có thuấn di, chỉ đi bộ rất từ từ, mãi đến 15 phút sau mới về tới nơi.
-ý, nữ nhân kia đi rồi sao? – vừa vào tới phòng khách, Đường Kim liền phát hiện không thấy tung tích của thiếu phụ kia nữa, hắn liền thuận miệng hỏi.
-Đúng vậy, cô ta cái gì cũng không chịu nói, chỉ cảm ơn ta một câu rồi rời đi, ta cũng không có biện pháp, đành để cô ta rời đi thôi. – Hàn Tuyết Nhu gật đầu, dù sao thì một nữ nhân xa lạ, nàng cũng không thể nào quản quá nhiều được, nếu như nữ nhân kia sau này lại muốn tự tử tiếp nàng cũng không có biện pháp.
-Như vậy a, đi rồi cũng tốt. – Đường Kim lúc này ngược lại là khá cao hứng, nếu nữ nhân kia đi rồi vậy hắn cùng Hàn Tuyết Nhu có thể ở trong thế giới của hai người rồi.

Ngày 5 tháng 10, thứ 2.
Đối với tuyệt đại đa số sinh viên mới mà nói, hôm nay là một ngày khá đặc biệt, bởi vì từ hôm nay trở đi, tân sinh viên sẽ bắt đầu vào học chuyên môn.
Sáng sớm, Tần Thủy Dao ở Yến Kinh và Hàn Tuyết Nhu ở Thiên Hải đều đã tới lớp, đến cả Đường Kim ở đại học Thiên Nam cũng tới lớp rất sớm.
Trong phòng học đã có mười mấy sinh viên, chỉ bất quá khoa Trung văn này âm thịnh dương suy, trong phòng đa số là nữ sinh, Đường Kim vừa mới vào lớp liefn có vài cặp mắt nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó không ít nữ sinh bắt đầu to nhỏ bàn tán, mà đối tượng bàn tán tất nhiên là Đường Kim.
Kể từ sau kì quân huấn, Đường Kim một mực vẫn giữ vững ngôi danh nhân của khoa Trung văn, hắn cũng là người dị nhất khoa, tán mỹ nữ giáo quan, lại thành đôi với hoa khôi Mộc Vũ, nghe nói còn dây dưa không rõ ràng với khá nhiều mỹ nữ, mà ngay tại hôm qua, một tiểu khu gần đó sảy ra biểu tình, nghe nói cũng là do tên gia hỏa này mà ra.
Nam sinh nổi tiếng như thế tự nhiên làm rất nhiều nữ sinh hứng thú, chỉ bất quá Đường Kim không có hứng thú với mấy nữ sinh này, chất lượng mỹ nữ trong khoa Trung văn không cao, hắn chẳng chấm được cô nàng xinh đẹp nào cả.
Lúc này Đường Kim đã bắt đầu có chút hối hận, sớm biết thế đã đi học cùng Hàn Tuyết Nhu rồi, à không, thật ra không đi học mới là lựa chọn tốt nhất.
Đường Kim ngồi xuống hàng ghế cuối cùng trong lớp, sau đó bắt đầu hành nghề cũ của mình đó là ngủ, nói ra thì tối hôm qua ngủ không ngon lắm, hay nói cách khác là hắn căn bản không có ngủ, lúc lên lớp đúng là thời cơ tốt nhất để ngủ.
-ý, Đường Kim, cậu cũng tới học sao? – bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng kinh ngạc.
Vừa mới bò ra bàn, Đường Kim khẽ ngẩng đầu lên liền thấy ông bạn cùng phòng Lý Trạch, trên thực tế thì cả khoa trung văn này hắn cũng chỉ biết mỗi Lý Trạch mà thôi.
-Có mỹ nữ muốn ta tới để cảm nhận không khí của việc đi học, nàng nói đây là một trải nghiệm của cuộc đời, cho nên ta mới tới đây ngủ. – Đường Kim lười biếng đáp, nói ra thì Đường Kim đã rất lâu rồi không có về kí túc xá, lần này hắn cũng không thèm về lấy sách vở luôn, còn về sau chắc số lần hắn mò về phòng ở kí túc xác cũng không nhiều, bởi vì nơi hắn có thể ngủ buổi tối thực sự quá nhiều.
Lý Trạch có chút cạn lời, người ta bảo hắn đến cảm nhận không khí đi học, kết quả là hắn lại tới đây ngủ?
-Phải rồi, Đường Kim, cậu biết đá bóng không? – Lý Trạch đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn mở miệng hỏi.
-Biết. – Đường Kim tùy tiện đáp.
-Vậy bóng rổ thì sao? – Lý Trạch lại hỏi.
-biết. – Đường Kim tiếp tục đáp.
-Vậy… - Lý Trạch lại định hỏi tiếp.
Chỉ là lần này đã bị Đường Kim ngắt lời:
-Cái gì ta cũng biết.
-Ách. – Lý Trạch ngẩn ra.
-Soái ca vĩ đại như ta, nam nhân khác biết làm gì ta tự nhiên cũng biết làm cái đó, nam nhân khác không biết làm ta cũng biết, tóm lạ là không cần phải hỏi vấn đề này nữa. – Đường Kim lười biếng nói:
-Không có gì ta không biết, chỉ có cái ta không muốn làm mà thôi.
Lý Trạch nhất thời có chút cạn lời, thiếu chút nữa thì đã hỏi Đường Kim có biết sinh con hay không, bất quá nghĩ tới vài năm trước có đưa tin đàn ông cũng có thể chửa, Lý Trạch liền cảm thấy tên gia hỏa này nói không chừng cũng làm được.
-Đường Kim, đại học Thiên nam năm nào cũng có giải bóng đá với bóng rổ toàn trường, bất quá khoa trung văn chúng ta quá ít nam sinh, tất cả mới chỉ 14 người, trong 13 người còn lại chỉ có 6 người biết đá bóng, nếu cậu cũng biết đá thì tốt quả, ít nhất cũng có một nửa đội biết đá bóng. – Lý Trạch thấp giọng nói:
-Tuy rằng năm nào chúng ta cũng thua, nhưng nói thế nào cũng phải tham gia, nếu cậu biết đá thì cho cậu một vị trí chủ lực vậy.
-Đá bóng? – Đường Kim ngáp dài một cái, sau đó lắc đầu;
-Đừng tính ta vào, ta không có hứng thú bắt nạt bọn họ.
Dứt lời Đường Kim còn cảm khái:
-Nếu như ta mà lên sân, khoa Trung văn giành quán quân mất, như thế quá là khi dễ người khác.
Lý Trạch lại ngẩn ra lần nữa, chỉ là hắn còn chưa lên tiếng thì bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng cười nhạo:
-Khoa Trung văn cũng dành quán quân được? Ngươi nằm mơ à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận