Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 630: ngày nào cũng là ngày lễ

Trong mắt Ninh Tâm Tĩnh xẹt qua một tia khác thường, nàng không có tránh né mà để mặc bàn tay của Đường Kim sờ lên má mình, chính xác mà nói là sờ lên vết sẹo kia.
-Ninh giáo quan, cô quả nhiên là giống ta, đều là người giữ chữ tín a! – Đường Kim nói khẽ một câu sau đó tay hắn khẽ vuốt vuốt trên mặt nàng vài cái rồi mới dùng tay kẹp vào một lớp màng trong suốt mỏng như cánh ve trên mặt nàng và đem nó kéo xuống.
Vết sẹo khủng bố trên mặt Ninh Tâm Tĩnh đột nhiên rời khỏi má nàng, theo tấm màng mỏng kia bị kéo xuống thì vết sẹo trên mặt nàng cũng triệt để biến mất, một khuôn mặt phi phàm tuyệt mỹ hoàn toàn hiện ra trước mắt Đường Kim.
Mĩ nhân có vết đao trên mặt đã không còn vết đao, nàng đã không chỉ còn là mỹ nhân bình thường nữa rồi mà là mỹ nhân trong mỹ nhân, một siêu cấp đại mỹ nữ có thể làm cho vô số mỹ nữ tự than không bằng.
Đường Kim phát ngốc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Ninh Tâm Tĩnh, cho dù đã biết nếu như tẩy đi vết sẹo kia thì Ninh Tâm Tĩnh sẽ là tuyệt sắc mỹ nữ nhưng khi vết sẹo kia thực sự bị xóa đi thì Đường Kim mới hiểu rằng Ninh Tâm Tĩnh còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của hắn vài phần.
Cho dù một nửa bên mặt của nàng lúc trước cũng rất đẹp nhưng chỉ có nửa bên mặt thì cũng không thể nào phát đoán chính xác được dung mạo chân chính của nàng, kỳ thực thì Đường Kim chưa từng nhìn kĩ bên má có vết sẹo của nàng, hắn chỉ từ bên má còn lại của nàng để thôi diễn ra khuôn mặt của nàng mà thôi.
Ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ninh Tâm Tĩnh cả nửa ngày, không mới khẽ hoàn hồn mà tán thán:
-Ninh giáo quan, đến bây giờ ta mới biết để cô tẩy đi vết sẹo này là một quyết định chính xác đến nhường nào, bởi vì nếu như trên mặt cô mà vẫn còn vết sẹo kia thì không chỉ là tổn thất của riêng mình cô mà còn là tổn thất của ông trời nữa, ta nghĩ cho dù là lão thiên kia cũng không muốn nhìn thấy cô như vậy, cho nên mới để ta xuất hiện.
-Mười hai năm trước ta mới có mười bốn tuổi, có một người gặp ta xong cũng từng nói với ta gương mặt của ta đúng là một kiệt tác của tạo hóa. – Ninh Tâm Tĩnh nhẹ nhàng nói:
-Chính là lần đó ta đã dùng đao rạch một vết thật dài trên mặt của mình, bởi vì đối với ta mà nói thì kiệt tác của tạo hóa này chỉ đem đến cho ta càng nhiều hồi hức đau thương mà thôi.
-Hãy tin ta, chỉ cần có ta ở đây, cô sẽ không bao giờ phải đau thương nữa. – Đường Kim nghiêm túc nói, sau đó lập tức lái sang chủ đề khác:
-Người kia là ai?
-Sau này ta sẽ nói cho ngươi. – ngữ khí của Ninh Tâm Tĩnh có chút bi thương, nhưng mà rất nhanh nàng đã hồi phục bình thường:
-Đường Kim, trước tiên trả ta thứ đồ ở trên tay ngươi đã.
Thứ đồ trên tay Đường Kim tất nhiên là tấm màng có vết sẹo giả kia rồi, nhưng mà sau khi nghe Ninh Tâm Tĩnh yêu cầu như vậy thì Đường Kim lập tức nắm chặt tay lại vo thứ đồ kia thành một cục sau đó búng tay một cái đem nó ném đi thật xa.
-Ninh giáo quan, ta thích bộ dáng này của cô. – Đường Kim cười xán lạn sau đó lập tức đánh sang chuyện khác:
-Ta muốn đến thăm bốn tiểu nha đầu kia một chút, Ninh giáo quan, cô có muốn đi cùng ta không?
Ninh Tâm Tĩnh nhất thời bất lực, dù nàng có tình nguyện hay không thì vết sẹo trên mặt nàng đều xem như bị xóa triệt để rồi.
Hai năm trước sau khi Đường Kim mất tích nàng đã đi tìm Vân Vũ Tuyết sau đó được Vân Vũ Tuyết tận tình chữa trị nên vết sẹo của nàng rất nhanh đã biến mất nhưng lúc đó nàng không muốn vì vết sẹo của mình biến mất mà dẫn tới phiền phức không cần thiết cho nên mới quyết định trừ khi Đường Kim còn sống nếu không nàng sẽ tiếp tục giữ lại bộ dạng có vết sẹo đó.
Dưới sự thỉnh cầu của nàng thì Vân Vũ Tuyết đã giúp nàng làm một vết sẹo giả, ai ngờ hôm nay vẫn bị Đường Kim nhìn ra kẽ hở, bây giờ trừ khi nàng lại tới tìm Vân Vũ Tuyết lần nữa nếu không thì nàng cũng chẳng còn cách nào để làm giả vết sẹo trên mặt nữa.
-Ngươi đi trước đi, ta muốn ở chỗ này thêm một lát. – Ninh Tâm Tĩnh đáp, trong lòng nàng thì đang thầm nghĩ lần này không biết Đường Kim có mang đủ quà cho mấy đứa nhỏ không nữa.
-Vậy được, Ninh giáo quan, ta đi trước đây. – Đường Kim lập tức biến mất.
Khoảng ba phút sau thì Đường Kim lại lần nữa xuất hiện trên đỉnh núi, một bộ dáng vô cùng buồn bực.
-sao thế? – nhìn bộ dạng của Đường Kim, Ninh Tâm Tĩnh cảm thấy có chút buồn cười hỏi.
-Ách, không có gì, bốn tiểu nha đầu đó nói ta nợ chúng rất nhiều quà, chúng viết ra một bản danh sách dài cả 10 mét, nghe nói là vẫn chưa viết xong, ta mới quyết định đợi chúng viết xong sau đó lại đi tìm chúng. – Đường Kim lập tức giả vờ như không có việc gì, cuối cùng hắn than nhẹ một câu:
-Ninh giáo quan, trên thế giới này thực sự có nhiều ngày lễ như vậy sao? nghe nói mỗi ngày đều là ngày lễ?
-Nếu như tất cả những ngày lễ trên thế giới đều gộp lại một chỗ thì sợ rằng mỗi ngày sẽ có vài cái lễ cũng nên. – Ninh Tâm Tĩnh cố nhịn cười, làm bộ nghiêm túc nói.
-Ách, thật như vậy sao? – Đường Kim ngẩn ra:
-Cái đó, Ninh giáo quan, câu này cô ngàn vạn lần đừng nói với bốn tiểu nha đầu kia nha, bọn chúng đang định đào mỏ cha nuôi chúng đây này.
Chưa hết Đường Kim còn tự nhủ:
-Không biết có ai cần nhận con gái nuôi nữa không, ta đem chúng nhường cho họ đấy!
(DG: con gái nuôi như vậy thì các hạ tự giữ lấy mà dùng dần đi ợ, ai kham nổi chứ?)
Ninh Tâm Tĩnh cũng thầm nhủ trong lòng, nàng không muốn đem chúng nhường cho người khác chút nào.
-phải rồi, Ninh giáo quan, sắp đến chưa rồi hay là mình cùng đi ăn bữa cơm đi? – Đường Kim đột nhiên lái sang chuyện khác.
-để dịp khác đi, ta phải quay về xem chúng thế nào. – Ninh Tâm Tĩnh khẽ cười một cái.
-Được, vậy ta đi trước đây. – Đường Kim lại buồn bực mà biến mất tại chỗ.
Đứng trên đỉnh núi thêm vài phút nữa rồi Ninh Tâm Tĩnh mới chịu rời đi.
Lúc này Đường Kim không chỉ rời khỏi đỉnh Ninh Sơn mà còn trực tiếp rời khỏi thành phố Ninh Sơn đến tận kinh thành cách đó mấy nghìn cây số, hơn nữa là trực tiếp tới tầng ngầm của tổng bộ Ám Kiếm, thế giới khoa huyễn của Hiểu Hiểu.
-Này, ngươi tiến vào bằng cách nào vậy? – một thanh âm quen thuộc truyền tới, Đường Kim quay người lại thì thấy một thiếu nữ xinh đẹp vẫn đang ngồi trên xe lăn, nàng chính là Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu vẫn một thân váy trắng, tóc dài quét đất, so với hai năm trước thì nàng dường như không thay đổi là mấy.
-Tiểu nha đầu, kì dậy thì của cô bị đứt đoạn rồi hả? – Đường Kim nhìn Hiểu Hiểu đầy đáng tiếc, tiểu nha đầu này xinh thì xinh thật nhưng đến bây giờ dáng người vẫn phẳng lỳ từ trên xuống dưới như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận