Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 921: Đúng là cả thèm chóng chán.

-Sao lại nợ càng ngày càng nhiều? – Tiếu Thiền nhịn không được lên tiếng hỏi.
-Tên vương bát đản kia bắt ta đánh lôi đài, lúc mới đầu lần nào ta cũng thua, sau này dần dần có kinh nghiệm rồi bắt đầu thắng, đợi ta thắng càng ngày càng nhiều thì hắn lại bắt ta giả vờ thua, bất quá ta thường không nghe lời hắn, hắn muốn ta thua thì ta cứ thắng, thế nên hắn vì ta mà lỗ không ít tiền, số tiền này đều được tính lên đầu của ta, ta tự nhiên là càng ngày càng nợ nhiều rồi. – Mạc Phi cười khổ:
-Haiz, cũng không biết có phải đầu óc ta có vấn đề không mà lần nào ta cũng không muốn thua, bất luận như thế nào cũng phải thắng, cho nên lần nào ta cũng bị đánh, nợ thì càng ngày càng nhiều.
-Ngươi nợ tên béo kia bao nhiêu tiền? – Đường Kim tò mò hỏi.
-Ta cũng không tính nổi nữa, hình như là gần chục triệu tệ... – Mạc Phi thở dài:
-Bất quá vấn đề quan trọng nhất không phải là tiền, lúc đầu ta đua xe với thủ hạ của tên vương bát đản kia không những cược tiền mà còn cược cả một cánh tay, nếu như ta muốn tự do thì phải tự chặt một cánh tay của mình, ta biết cả đời này ta không có cách nào tự do nữa thế nên mới cố ý chống lại tên béo chết tiệt kia, bất luận là hắn lỗ bao nhiêu tiền ta cũng không quan tâm bởi vì dù sao ta cũng éo trả hết được.
-Ngươi không muốn về Ninh Sơn sao? nếu muốn ta có thể đưa ngươi về. - ấn tượng của Đường Kim với Mạc Phi này khá tốt, nói thế nào thì tên tiểu tử này năm đó thua cho hắn một chiếc humer hơn nữa sở dĩ hắn còn nhớ Mạc Phi là do cũng chính vào hôm đó nhờ chiếc xe của Mạc Phi thua hắn mà hắn đã gặp được bạn gái xinh đẹp của mình Hàn Tuyết Nhu.
-Anh bạn, nếu nói không muốn về nhất định là giả, nhưng bây giờ ta thật không còn mặt mũi nào để quay về nữa. – Mạc Phi thở dài:
-Bỏ đi, cứ để ta sống tiếp như thế này đi, nói không chừng ngày nào đó con lợn kia bị người ta chém chết thì ta lại được tự do cũng nên.
-Ê, các ngươi nói đủ chưa? – tên béo kia hết kiên nhẫn hô lên:
-Vị huynh đệ này, sảng khoái một chút đi, ngươi có tiền trả nợ không? Đương nhiên nếu không có tiền thì ta cũng có thể cho ngươi một kiến nghị, lấy bạn gái của ngươi ra gán nợ cũng được, ta sẽ để cho ngươi đem phì lũ đi...ựa..
Tên béo đột nhiên hét thảm một tiếng, Đường Kim xuất hiện trước mặt hắn vả ngay cho hắn một cái, đồng thời mắng:
-Đồ ngu ngốc, nam nhân nào đáng giá bằng nữ nhân của ta?
-Đệt, mau đánh chết hắn cho lão tử! – tên béo tức giận gầm lên, bay tám thủ hạ lúc nãy xuống ta đánh Mạc Phi của hắn lập tức xông về phía Đường Kim.
-Ựa.
-Aaa...
...
Từng tiếng kêu thảm vang lên, bảy tám người lần lượt đau đớn lắn lộn dưới đất, nhưng người động thủ không phải Đường Kim mà là một đám đại hán đột nhiên xông ra, tay cầm gậy cảnh sát đập túi bụi vào đám người kia.
-Thật bát ca,ngươi có ý gì hả? Ta ở đây làm mọi việc đều theo quy ủ,sao ngươi lại đánh người của ta? – tên béo đột nhiên phẫn nộ gầm lên.
Hắn tất nhiên minh bạch đám đại hãn vừa mới xông lên đều là người của thập bát ca, còn Mạc Phi thì vẫn đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra.
-Bàn ca, ngươi một mực tự mình thao túng lôi đài, đến tận bây giờ ta vẫn chưa động thủ với ngươi đã là rất khách khí rồi. – Kiều Mộc lúc này cũng tiến tới, nhàn nhạt nói.
-Thập bát ca, đó rõ ràng là ngươi ngầm đồng ý. – tên béo vô cùng phẫn nộ.
-Ta không nói không có nghĩa là ta ngầm đồng ý. – Kiều Mộc không nhanh không chậm nói:
-Hơn nữa cho dù ta có đồng ý rồi thì hiện tại ta cũng có thể đổi chủ ý mà.
Nói tới đây Kiều Mộc mộc không thèm để ý tới tên béo nữa mà quay sang cung kính hỏi Đường Kim:
-Cô gia muốn xử lí hắn như thế nào?
Tên béo còn đang định nói gì thì thấy một màn này, sắc mặt lập tức đại biến, hắn không phải kẻ ngốc, hắn lập tức hiểu ra thái độ của Thập bát ca quay ngoắt 180 độ như vậy là do tên tiểu tử vừa mới xuất hiện này.
-Ngươi tự mình quyết định đi, ta không có hứng thú. – Đường Kim hời hợt nói, sau đó dùng tay chỉ Mạc Phi:
-Hắn cũng tính là một vị bằng hữu của ta, giải quyết hết phiền phức giữa hắn và con heo kia là được.
-Rõ thưa cô gia, ta sẽ lập tức xử lí. – Kiều Mộc cung kính đáp.
Đường Kim gật đầu một cái rồi nhìn Mạc Phi:
-Coi như tương thức một hồi, ta giúp ngươi lần này, còn về sau này muốn đi hay ở là việc của ngươi, có điều từ giờ ngươi đã được tự do rồi.
Dứt lời liền ôm Tiếu Thiền biến mất tại chỗ, thuán di tới bên trong chiếc lambogin sau đó lại cùng chiếc lambogini biến mất tại chỗ.
-Cái này... – Mạc Phi nhất thời có chú ngẩn ngơ, Đường Kim cư nhiên quen biết thập bát ca, hơn nữa thập bát ca còn rất cung kính với hắn?
- Mạc Phi, kì thực ta đã theo dõi ngươi rất lâu rồi, ta một mực cảm thấy ngươi là một nhân tài. – Kiều Mộc quay đầu nhìn Mạc Phi cười khẽ một tiếng:
-Nơi này cần một nhân tài như ngươi, không biết ngươi có nguyện ý trợ giúp ta một tay? Hay nói cách khác là đứng ra giúp ta cùng quản lí nơi này không?
-Ta và ngươi cùng quản lí? – Mạc Phi ngẩn ra, hắn cứ ngỡ mình nghe lầm:
-thập bát ca, ngươi không phải là đang nói đùa đó chứ?
-Ta không thích nói đùa. – Kiều Mộc lắc đầu:
-Ngươi chỉ cần gật đầu một cái thì ta sẽ giúp ngươi giải quyết tất cả mọi phiền phức.
Tuy Mạc Phi vẫn còn cảm thấy có chút mơ hồ nhưng lúc này hắn nghĩ mình ngoài gật đầu ra thì chẳng còn lựa chọn nào khác cho nên cuối cùng hắn cũng khẽ gật đầu một cái.
Cùng với lúc đó thì trong chiếc lambogini Tiếu Thiền kinh ngạc hô lên:
-Đây, đây không phải là Ninh Sơn nhị trung sao?
- không sai, đây chính là Ninh Sơn nhị trung. – Đường Kim lười biếng nói, sau đó liền mở cửa xe bước xuống:
-Ta đi trước đây, cô tự mình về nhà nhé.
-Này, cậu cứ như thế mà đi à? – Tiếu Thiền ngẩn ra,sau đó tức giận nói.
-Không đi như này thì đi như nào? – Đường Kim tỏ ra vô tội.
Tiếu Thiền nhất thời tức gần chết,mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra được, nàng không thể nào nói ra nàng vốn tưởng tối nay tên sắc lang này sẽ qua đêm cùng nàng được.
-Ai da, cô cũng không phải trẻ con nũa, tự mình về nhà đi nha, ta còn có việc nên không tiễn cô nữa. – Đường Kim không thức thời nói một câu rồi lập tức biến mất, đáng thương cho Tiếu Thiền đang bứt rứt trong lòng nhưng không biết tìm ai để phát hỏa, tên sắc lang trời đánh, ban ngày thì sờ mó nàng chán chê, ban đêm lại giả bộ mèo chê mỡ, đúng là cả thèm chóng chán mà.
Tiếu Thiền tự nhiên không chú ý đến kì thực vừa rồi Đường Kim đã nhận được một tin nhắn, mà tin nhắn này lại tới từ Lạc Phỉ Phỉ.
Lúc này ở phía ngoại ô Lạc Bắc, trong một căn cứ địa quân sự, Lạc Phỉ Phỉ đang lai một chiếc xe việt dã ra ngoài , chỉ là vừa mới đi được khoảng hai cây số thì phía trước đột nhiên xuất hiện một nam nhân chặn trước xe nàng.
-Lạc thiếu tá, muộn như vậy rồi cô còn muốn đi đâu thế? – thanh âm không lớn nhưng dưới màn đêm vắng vẻ này lại nghe được rất rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận