Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 564: Ngươi không thể im lặng mà cút đi được hay sao?

-Ta thành công rồi. – Tống Oánh nhìn Đường Kim, ôn nhu nói.
-Ta biết. – Đường Kim nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy bờ eo mảnh khảnh của Tống Oánh :
-Trước tiên đưa nàng đi ăn cơm đã.
-Ừm. – Tống Oánh ôn thuận ừ một tiếng, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào.
Trong lòng Đường Kim khẽ nóng lên, cô nàng bọ cạp xinh đẹp ngon miệng sắp trở thành món ăn ngon của hắn rồi, vừa nghĩ đến cảnh kia là hắn đã không muốn xuống lầu nữa rồi, nhưng cuối cùng hắn vẫn áp xuống dục vọng trong lòng, mấy ngày nay nàng ở liền bên trong để Trúc Cơ, tuy rằng người tu tiên có thể rất lâu không cần ăn cơm nhưng điều đó cũng không đại biểu nàng sẽ không đói.
Nhà ăn lầu một, lúc này tám người khác trong Đồ Long tiểu tổ đang ngồi cùng nhau, bọn họ đều hiểu ngầm mà không ai đụng đũa trước mà cũng đợi Đường Kim tới, đương nhiên là họ cũng đang đợi thành viên thứ mười – Tống Oánh tới.
-Các người gặp qua Tống Oánh chưa? – Lưu Đan nhịn không được hỏi một câu:
-Hình như nàng rất xinh đẹp phải không?
-Nghe nói là rất đẹp, nhưng mà ta còn chưa được tận mắt thấy. – Lưu Phong tùy ý đáp:
-Nhưng mà với ánh mắt của Đường Kim thì nữ nhân của hắn quyết không thể tầm thường được, ta nghĩ ít nhất thì Tống Oánh cũng phải cùng một cấp bậc với Diệp Tử Vận.
-Cùng cấp bậc với Diệp Tử Vận? – Vương Kiến nhịn không được nói:
-Ở kinh thành này, Diệp Tử Vận là nữ thần trong lòng bao nhiêu người đấy, người hơn được cố ấy không có nhiều đâu.
-Ta gặp qua nàng một lần. – Lâm Gia Minh chần chừ một lát rồi mới lên tiếng.
-Ngươi gặp qua? – Tiêu Lam hiếu kì hỏi:
-Nàng thực sự rất đẹp sao? so với bạn gái ngươi thì thế nào?
-Hay là lát nữa cô tự mình đánh giá đi. – Lâm Gia Minh tất nhiên hiểu Tiêu Lam nói bạn gái hắn là ám chỉ Mạc Vũ , nhìn mọi người một cái, Lâm Gia Minh cuối cùng cũng bổ xung một câu:
-Tóm lại là chỉ dùng mỗi hai từ ”xinh đẹp” thì không thể nào miêu tả nổi Tống Oánh.
Lâm Gia Minh vừa dứt lời thì trên mắt mọi người đã lộ ra biểu tình ngốc trệ, nhất thời hắn ý thức được gì đó mà quay đầu về phía cửa vào, quả nhiên một nam một nữ đang đi vào , thiếu nữ xinh đẹp tóc bạc chân trần kia phút chốc đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người trong nhà ăn.
-Ta vẫn là đánh giá thấp nàng rồi! – Lưu Phong thầm nhủ:-Cái gì mà cùng một cấp bậc với Diệp Tử Vận chứ, đây tuyệt đối phải là siêu cấp mỹ nữ có thế sáng ngang với Thất sắc hoa a.
-Qủa nhiên không thể dùng “xinh đẹp” để hình dung nữa… - Lưu Đan cũng đang thầm nhủ, nhất thời trong lòng nàng bắt đầu nảy xinh một cảm giác tự ti.
-Nàng rất nguy hiểm. – Lạc Doãn Hàn đột nhiên phun ra một câu.
-Rất cường đại, cảm giác cường đại giống như là Đường Kim vậy! – Trần Trung Soái cũng thấp giọng nói.
-Trách không được Ninh giáo quan tin tưởng nàng và Đường Kim nhất định sẽ thắng. – Châu Phi nhỏ giọng nói.
-Đừng có nghị luận về nàng nữa, Đường Kim rõ ràng là xem nàng như bảo bối. – Lâm Gia Minh nhắc nhở mọi người một câu.
-Không xem nàng như bảo bối mới lạ. – Lưu Phong cảm khái:
-Cho dù là bê đê mà gặp phải mỹ nữ như nàng thì cũng sẽ lập tức thay đổi được giới tính!
Mọi người đều tán thành sâu sắc, bất luận là nam nhân nào nếu có được một mỹ nữ thế này thì nhất định cũng sẽ xem nàng như tâm can bảo bối. Cho nên bất luận Đường Kim đối tốt với Tống Oánh như thế nào thì bọ họ đều cảm thấy rất bình thường.
-Chính là bọn họ, trước khi Long Kiếm chi chiến kết thúc, chút ta tạm thời sẽ phải đảm bảo an toàn cho họ. – Lúc này Đường Kim đã ôm Tống Oánh đi tới trước mặt mọi người, tiếp theo thì hắn giới thiệu đại khái tình huống của mọi người cho nàng.
-Ừm. – Tống Oánh ôn thuận đáp một tiếng, nàng chỉ quay sang nhìn tám người một cái rồi lại đặt hết sự chú ý lên người Đường Kim:
-Chàng ngồi trước đi, ta đi lấy đồ ăn cho chàng.
-Chúng ta cùng đi đi. – Đường Kim vội vàng nói.
-Ừm. – trên mặt Tống Oánh lộ ra một nụ cười xán lạn, sau đó thì hai người cùng đi lấy đồ ăn tự chọn.
Cử động của hai người dường như đang kéo theo tâm trạng của không ít người xung quanh bị lay động, vô số người nhìn hai người cùng gắp đầy đĩa cho nhau sau đó cùng đi về một bàn ăn rồi ngồi sát bên nhau, lại nhìn thấy hai người cùng ăn, lúc họ nhìn thấy bộ dáng ôn nhu vô cùng của Tống Oánh từ từ đem từng miếng thức ăn gắp bỏ vào miệng Đường Kim thì ai ai cũng có một xung động muốn bóp chết Đường Kim.
Đúng là không có thiên lí a, hỡi lão thiên gia, thiên lí ở đâu mất rồi?
Có thể được một mỹ nữ như vậy để ý đến đã quá là không có thiên lí rồi, nhưng nếu nam nhân khác mà có được mỹ nữ như vậy nhất định sẽ cưng chiều nàng, để nàng ở trên tay cũng sợ rơi mất, còn tên gia hỏa kia thì lại dám để mỹ nữ hầu hạ hắn.
-Ầm ĩ một hồi, cuối cùng hóa ra lại là Tống Oánh xem Đường Kim như bảo bối. – Lưu Phong dùng ánh mắt đầy hâm mộ nhìn Đường Kim.
Mọi người cũng đồng cảm sâu sắc đối với hắn, bây giờ ai cũng nhìn ra được là Tống Oánh thực sự xem Đường Kim như là tâm can của nàng vậy.
-Hình như có một tên gia hỏa đang muốn tìm chết. – Châu Phi đột nhiên thấp giọng nói, bởi vì hắn mới nhìn thấy một nam nhân đang đi về phía bàn ăn mà Đường Kim và Tống Oánh đang ngồi.
Hồng nhan họa thủy, câu nói này quả không sai, lần đầu tiên Đường Kim gặp Tống Oánh thì hắn đã cảm thấy nàng đẹp đến độ họa quốc ương dân rồi, từng có một đoạn thời gian hắn đem nàng dấu kín trong nhà, tránh cho ra ngoài gây tai họa, nhưng mà bây giờ hắn chỉ muốn nàng sống vui vẻ hơn trước mà thôi.
Không còn nghi ngờ gì hết, phải có đến một nửa số nam nhân trong nhà ăn sau khi nhìn thấy Tống Oánh thì đều sinh ra ý niệm muốn cướp nàng về, nhưng xung động chỉ là xung động, đại đa số người vẫn không dám manh động, chỉ là thời đại bây giờ luôn có một vài người có lực khống chế quá kém, thử nhìn mà xem, cuối cùng cũng đã có một tên gia hỏa không thể khống chế nổi xung động của mình và đã bắt đầu đến trước mặt Tống Oánh.
Tên nam nhân này khoảng hơn 30 tuổi, nhìn rất là phong độ ngời ngời, lớn lên cũng khá là anh tuấn, có thể nhìn ra được là hắn khá tự tin về bản thân mình, đương nhiên nhiều lúc tự tin quá lại có nghĩa là tự đại.
-Vị tiểu thư này, ta là Thượng Tiến, không biết tiểu thư xưng hô thế nào nhỉ? – trên mặt tên nam nhân lộ ra một nụ cười khá mê người, một bộ dạng rất khách khí chào hỏi Tống Oánh.
Tống Oánh căn bản không thèm để ý đến tên nam nhân này, nàng vẫn dùng ngón tay ngọc ngà của mình để bốc một cái xúc xích cho Đường Kim, sau đó cả xúc xích lẫn ngón tay của nàng đều được nàng đưa vào miệng Đường Kim, mặc kệ cho Đường Kim khẽ mơn trớn đầu ngón tay của nàng, nàng vẫn chăm chú nhìn Đường Kim tươi cười như hoa.
Tống Oánh không thèm để ý tới mình làm Thượng Tiến có chút tức giận, bởi vì hắn chưa bao giờ bị người ta lạnh nhạt như thế, cho nên hắn mới lập tức mở miệng hỏi:
-Vị tiểu thư này, cần gì phải cự tuyệt người ta quá như thế, ta chỉ muốn làm quen với nàng một chút thôi mà…
-Bây giờ tâm tình ta đang tốt, ngươi không thể im lặng mà cút đi được hay sao? – Đường Kim cuối cùng cũng lên tiếng:
-Ngươi cứ phải để đến lúc tâm tình của ta không tốt sao? Đến lúc đó ngươi muốn yên lặng mà cút đi thì cũng éo còn cơ hội đâu.
-Ngươi là cái thá gì chứ? Ta nói chuyện với ngươi sao? – Thượng Tiến vốn đang bị Tống Oánh không thèm để ý mà cảm thấy bất mãn lại nghe được mấy lời này của Đường Kim xong thì rất tức giận, lập tức bạo phát:
-Ta chỉ chào hỏi vị tiểu thư này, không thèm nói chuyện với loại ăm bám như tiểu tử ngươi, ngươi mau…
Thượng Tiến còn chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên im bặt, thân thể hắn vô thanh vô thức lăn ra đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận