Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1242: Cô ta chính là hàng giả.

-Cô ta chính là tên sát thủ ẩn thân kia đấy. – Đường Kim chỉ vào Nguyệt Đàm trong lòng mình nói.
-Thật không biết xấu hổ, cư nhiên để năng lực ẩn thân của ta cũng giả mạo. – Hiểu Hiểu càng thêm tức giận:
-Cô ta chính là hàng giả, fake 100%.
Nguyệt Đàm nhất thời tức muốn hộc máu, nàng đường đường là một trong Thất sắc hoa, trong cả Hoa Hạ cũng là mỹ nữ đỉnh cấp, vậy mà đầu tiên bị nói là tiểu tam, giờ lại bị nói là đồ giả mạo?
Không đợi Nguyệt Đàm phản bác, Hiểu Hiểu đầy bất mãn nhìn Đường Kim:
-Cô ta suýt nữa thì giết ngươi, sao ngươi còn chưa giết cô ta?
-Tiểu nha đầu, ta thấy cô ta giống tỷ tỷ hoặc muội muội của nàng nên mới nể mặt nàng đó. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Cô ta không phải tỷ tỷ cũng không phải muội muội của ta, cô ta chính là một bản sao giả của ta, ngươi giết cô ta đi. – Hiểu Hiểu lập tức nói.
-Nhưng mà cô ta còn đang nợ ta. – Đường Kim làm bộ khó xử:-Nếu như ta giết cô ta, vậy tìm ai đòi nợ đây?
-Cô ta nợ ngươi cái gì? –Hiểu Hiểu hỏi.
-Qúa nhiều, nợ tình nợ thể xác…tất cả đều nợ. – Đường Kim làm bộ nghiêm trang:
-Ta đem cô ta tới đây là muốn thảo luận vấn đề trả nợ thế này đấy.
-HỪ, Ta biết ngay là ngươi không nỡ giết cô ta mà, ngươi là một tên đại sắc lang. – Hiểu Hiểu tức khí phì phì, bộ dáng như ăn giấm chua, sau đó tròng mắt khẽ đảo một cái:
-Cô ta thật nợ ngươi rất nhiều món?
-Đúng vậy. – Đường Kim lập tức gật đầu.
-Này, đồ giả mạo kia, ngươi thật sự nợ lão công của ta rất nhiều món nợ? – Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn Nguyệt Đàm hỏi.
Nguyệt Đàm rất buồn bực ,nàng nhịn không được lại phản bác:
-Ta không phải đồ giả mạo.
-Ta nói ngươi là đồ giả mạ thì ngươi là đồ giả mạo. – Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn Nguyệt Đàm một cái:
-Mau nói đi, ngươi rốt cuộc có nợ lão công của ta không?
-Hình như ta không nợ tiền hắn… - Nguyệt Đàm nhất thười có chút quay cuồng, nàng cảm giác bản thân mình đã gặp phải người không chịu nói lí nhất thế giới rồi, nhưng mà người này lại có dung mạo giống hệt với mình mới oái oăm.
-Không nợ tiền? may quá! – Hiểu Hiểu nhất thời cao hứng:
-Vậy thì giết đi.
-Tiểu Hắc Nữ, sao cô lại không nợ tiền ta? – Đường Kim có chút không cao hứng:
-Cô còn nhó lần đó cô ám sát ta không, cả căn phòng đó đều bị hủy hoại? cô tưởng chúng ta không phải đền tiền sao? còn có , cô có biết dưới tình huống như vậy bị ám sát là cái tư vị gì không? Ta nói cho cô biết, cô đã làm tổn thương đến trái tim thuần khiết của ta, cô nhất định phải bồi thường phí tổn thất tinh thần, hơn nữa cô…
-Được rồi, ta nợ tiền ngươi. – Nguyệt Đàm bị tên Đường tăng chuyển thế này nói cho đầu óc quay cuồng, không nhịn được nữa đành phải ngắt lời hắn.
-Tiểu tam thối, đồ giả mạo, đồ lừa đảo, vừa mới nói không nợ tiền mà. – Hiểu Hiểu nhất thời có chút mất hứng, thở phì phì nói.
Đáng thương cho Nguyệt Đàm từ nhỏ tới lớn đều chưa bị ai mắng, hôm nay bị mắng như vậy nhất thời khí huyết bốc lên, thương thế càng nặng hơn vài phần.
-Êi, đại sắc lang, ngươi có thể đi rồi, để ta tới đòi nợ đi. – Hiểu Hiểu tức khí nói.
Đường Kim nhất thời có chút lo lắng;
-Tiểu nha đầu, nàng sẽ không nhân lúc ta không ở đây giết cô ta đó chứ?
-Hừ, ta mới không thèm giết đồ giả mạo. – Hiểu Hiểu ưỡn ngực ngẩng đầu:
-Ta muốn cho cô ta biết, hàng fake vĩnh viễn chỉ là hàng fake, không bao giờ bằng được hàng real.
-Nói đúng lắm, tiểu nha đầu, ta thích sự tự tin của nàng. – Đường Kim nghiêm trang cổ động một câu, cuối cùng còn dặn dò:
-Tiểu nha đầu, đòi nợ thì đòi nợ, không được dùng bạo lực, chúng ta là người văn minh, hơn nữa cô ta là tài sản của chúng ta, vạn nhất làm hỏng thì chúng ta sẽ lỗ vốn đấy.
-Biết rồi, ta sẽ đem món nợ này đòi hết cả gốc lẫn lãi. – Hiểu Hiểu dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm vào Nguyệt Đàm, giống như đang nhìn một món đồ chơi mà mình đặc biệt yêu thích.
-Vậy ta đi đây. – Đường Kim cuối cùng cũng đặt Nguyệt Đàm xuống:
-Tiểu Hắc Nữ, cô cứ từ từ thương lượng vấn đề trả nợ với tiểu nha đầu nhà ta nhé, ta đi tìm khối băng nhỏ kia đã.
Đường Kim cuối cùng cũng thuấn di rời đi, trong lòng thì đắc ý không thôi, quả này khối băng nhỏ kia chắc là đang nóng vội gần chết đây.

Băng Tuyết Liên hiện tại xác thực là đang rất gấp gáp, nhưng không phải là trong lòng cấp bách mà là tình huống của nàng đang rất cấp bách, vừa lúc nãy nàng còn đại triển thần uy trên phiến băng nguyên này, nhưng hiện tại nàng đã gặp phải cường địch chân chính.
Cỗ băng hàn phong bạo cường đại kia phút chốc cuốn tới trước mặt Băng Tuyết Liên, Băng Tuyết Liên không có né tránh, nàng dùng một tư thế rộng mở mặc cho cỗ băng hàn phong bạo kia cuốn lấy mình, một giây sau cỗ phong bạo đột nhiên biết mất, cứ giống như đã bị nàng hấp thu.
Nhìn bề ngoài thì Băng Tuyết Liên ứng đối rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế chỉ có bản thân nàng minh bạch, vừa rồi nàng ứng đối rất khó khăn, nàng chưa bao giờ sợ lạnh mà hiện tại trên người nàng cư nhiên mờ mờ nổi lên một cỗ hàn ý.
-Không hổ là đệ tử của Băng Cung, không có làm ta thất vọng. – thanh âm nhàn nhạt vang lên, phát ra từ miệng của nữ nhân vừa xuất hiện kia, nữ nhần này sau một lần công kích đầu tiên không có tiếp tục tấn công nữa mà chỉ dùng một ánh mắt khá kì dị nhìn Băng Tuyết Liên.
-Ngươi là ai? – Băng Tuyết Liên lạnh lùng hỏi.
Lúc trước tầm mắt có chút mơ hồ, nhưng hiện tại Băng Tuyết Liên đã nhìn rõ nữ tử trước mặt này, đây là một thiếu phụ nhìn bề người chỉ tầm hơn 30 tuổi, đồng dạng là một thân váy trách, bất đồng là trên người nàng treo đầy tranh sức thủy tinh, vòng cổ thủy tinh, bông tai thủy tinh, vòng tay thủy tinh, trên chiếc váy trắng kia dường như cũng đính không ít thủy tinh pha lê.
Dung mạo của thiếu phụ này khá đẹp, đương nhiên cùng là nữ nhân Băng Tuyết Liên không có cảm giác gì với dung mạo của thiếu phụ này cả, nếu như chỉ so dung mạo thì nàng tự nhận mình hơn thiếu phụ này nhiều, bất quá thứ nàng thực sự phải để ý là tu vi của thiếu phụ này cao hơn nàng rất nhiều, hơn nữa làm nàng càng thêm kinh ngạc là trên người thiếu phụ tán phát ra khí tức băng hàng khá giống với nàng, tựa hồ như là công pháp tu luyện của đối phương cũng tương tự như Hàn Nguyệt Băng Quyết của nàng.
-Ta gọi là Thủy Tinh. – thiếu phụ váy trắng không nhanh không chậm nói:
-Ta nghĩ thân là đệ tử Băng Cung chắc ngươi cũng nghe qua tên của ta.
-Thì ra ngươi chính là kẻ phản đồ kia. – ngữ khí của Băng Tuyết Liên càng thêm lạnh lùng:
-Ngươi không ở lại Tiên giới hảo hảo tu luyện, tới đây làm gì?
-Ta tới để đòi lại thứ thuộc về ta. – trên người Thủy Tinh lại lần nữa dâng lên một cỗ khí tức băng hàn cường đại, thanh âm cũng trở nên lạnh xuống:
-Giao ra bản hoàn chỉnh của Hàn Nguyệt Băng Quyết, ta se đưa ngươi về Tiên giới, bằng không ngươi sẽ giống như sư tổ Hàn Nguyệt của mình, ngủ lại ngàn năm dưới phiến băng nguyên này.
-Nơi này chưa bao giờ có thứ gì thuộc về loại phản đồ nhà ngươi. – cặp mắt xinh đẹp của Băng Tuyết Liên khẽ bắn ra một tia quang mang đầy hận ý:
-Hôm nay ta sẽ thay Băng Cung thanh lí môn hộ.
Nàng vừa dứt lời vô số tuyết liên hoa liền đột nhiên xuất hiện giữa không trung, từng đóa từng đóa tuyết liên hoa bằng băng tinh lấy tư thế phô thiên cái địa bao trùm lấy Thủy Tinh, đối với loại cường địch như thế này, Băng Tuyết Liên dứt khoát liền chủ động tấn công trước, hơn nữa vừa ra tay đã là công kích mạnh nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận