Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 604: Băng cung chi chủ

Trên băng nguyên mênh mông vô bờ, một nam một nữ đang chơi trò đuổi bắt, cho dù công lực của Đường Kim kém nữ tử váy trắng rất xa nhưng hắn lại có năng lực thuấn di, cho nên trong trò đuổi bắt này, hắn mới là người giữ vai trò chủ đạo, chỉ trong vòng một phút đồng hồ mà hắn đã rời xa vị trí của Đồ Long tiểu tổ cả trăm cây số, cũng chính vào lúc này hắn mới đột nhiên đưa Tống Oánh quay lại vị trí lúc nãy gặp phải nữ tử váy trắng, để Tống Oánh lưu lại còn mình thì lập tức rời đi, một lần nữa xuất hiện lại trong tầm mắt của nữ tử áo trắng.
Cả phiến băng nguyên dường như không có điểm kết thúc, hai người một trước một sau một lần nữa lại đuổi nhau chạy thêm cả trăm cây số nữa Đường Kim mới phát hiện trước mặt vẫn là cả thế giới băng tuyết.
-Đừng chạy nữa, ngươi chạy không thoát đâu. – thanh âm nhàn nhạt từ phía sau truyền vào trong tai Đường Kim:
-Ta đuổi ngươi lâu như vậy chẳng qua làmuốn xác nhận một việc mà thôi, bây giờ ta đã xác định rồi, ta cũng chẳng còn hứng mà chơi đùa với ngươi nữa.
Theo thanh âm đó lúc Đường Kim vừa thuấn di ra vị trí cách chỗ cũ khoảng vài cây số thì hắn vừa mới xuất hiện đã lập tức phát hiện bên cạnh mình nhiều thêm một người chính là nữ tử váy trắng kia.
Đường Kim kinh ngạc một cái nhưng lập tức lại tiếp tục thuấn di, lần này hắn thuấn di càng xa hơn nhưng cũng giống với lần trước, hắn vừa mới xuất hiện ở chỗ mới thì nữ tử áo trắng cũng đồng dạng xuất hiện, dường như là cùng một lúc với hắn!
Đường Kim vẫn không từ bỏ mà tiếp tục thuấn di thêm vài chục lần nữa, mỗi lần đều xa hơn mười cây số nhưng hắn phát hiện kết quả vẫn như cũ, bất luận hắn thuấn di tới đâu thì nữ tử kia cũng lập tức xuất hiện ở bên cạnh hắn như hình với bóng vậy, cuối cùng thì hắn cũng không nhịn được nữa mà dứt khoát từ băng nguyên mênh mông này trực tiếp thuấn di đi mấy ngàn cây số đến tận Vạn Lý Trường Thành.
Theo Đường Kim thấy thì bất luận nữ tử váy trắng này tốc độ có nhanh đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào giống như hắn trong chớp mắt có thể thuấn di ngàn dặm được, nhưng mà hắn vừa mới đứng vững thì bên cạnh hắn đã truyền tới một âm thanh quen thuộc:
-Vòng tay Thiên Đạo quả nhiên ở trong tay ngươi.
Vừa quay đầu Đường Kim đã thấy nữ tử váy trắng đang lặng lẽ đứng ở vị trí cách hắn không đến ba mét, nàng dùng một ánh mắt có chút hưng phấn nhìn hắn.
Trong lòng Đường Kim khẽ trầm xuống, hắn cuối cùng cũng ý thức được là lần này mình đã gặp phải phiền phức lớn rồi!
-Đường Kim, nếu như vừa rồi ta muốn giết ngươi thì ngươi đã sớm chết mấy chục lần rồi, cho nên ta chân thành khuyên ngươi một câu, đừng có cố gắng chạy trốn nữa, nếu như ta muốn giết người thì ai cũng chạy không thoát. – nữ tử váy trắng lại lần nữa lên tiếng:
-Ta nghĩ bây giờ chúng ta nên bình tĩnh hòa nhã mà nói chuyện một chút.
Đường Kim có chút buồn bực nhìn nữ tử kia, nhưng rất nhanh trên mặt hắn đã lộ ra nụ cười xán lạn, bày ra một bộ dáng rất cợt nhả:
-Được a, vậy chúng ta tâm sự một chút đi, ta thích nhất là tâm sự cùng mỹ nữ đấy…phải rồi, nàng tên gì nhỉ mỹ nữ? Có bạn trai chưa? Nếu chưa có thì có thể cân nhắc ta một chút, tuy bây giờ ta đánh không lại nàng nhưng ta rất có tiềm năng đấy.
Tuy rằng Đường Kim không muốn tiếp nhận sự thật nhưng hắn không thể không thừa nhận nữ tử váy trắng này thực sự quá cường đại mà lời nàng nói cũng không sai, vừa rồi chỉ trong một đoạn thời gian ngắn như thế nàng cũng đã có vô số cơ hội để giết hắn.
Đương nhiên lúc này Đường Kim cũng rõ ràng nữ tử này đột nhiên đổi chủ ý không muốn giết hắn chẳng qua là vì nhìn trúng Tiên môn chí bảo Vòng tay Thiên Đạo trong tay hắn mà thôi!
-Ta tên Hàn Băng, Hàn trong lạnh lẽo, Băng trong băng lãnh. – nữ tử váy trắng nhàn nhạt đáp:
-Thân làm người trong Tiên môn, ta nghĩ ngươi cũng nghe qua Băng Cung, mà ta chính là Băng Cung chi chủ.
-Ách…cái đú, Hàn Băng mỹ nữ, tên của nàng đúng là rất hợp với Băng Cung nhưng mà ta thực sự còn chưa có nghe qua Băng Cung a. – Đường Kim cười hihi một cái:
-Phải rồi, Băng Cung nơi đó thế nào? Hay là nàng đưa ta tới xem một chút đi?
-Không cần biết ngươi đã nghe qua Băng Cung hay chưa, ta chỉ muốn nói với ngươi là với thân phận cung chủ của Băng Cung thì mỗi lời nói ra đều nhất định phải thực hiện, ta có thể đảm bảo chỉ cần ngươi giao ra Vòng tay Thiên Đạo thì ta không những không giết ngươi mà còn có thể đảm bảo cho ngươi bình an cả đời. – Hàn Băng chậm dãi nói:
-Nhưng ta đồng dạng cũng có thể đảm bảo, nếu như ngươi không giao ra Vòng tay Thiên Đạo thì ta lập tức sẽ giết ngươi sau đó ta sẽ giết hết những người liên quan đến ngươi, một khi ta đã ra tay thì nhất định sẽ không để lại hậu hoạn.
Ngữ khí của Hàn Băng tuy rằng rất bình đạm nhưng chính vì ngữ nàng thực sự quá bình đạm mới càng làm người ta tin tưởng lời của nàng không phải là nói chơi, mà đến lúc này Đường Kim mới cảm nhận được sự đáng sợ của nữ nhân trước mặt, trong mắt nàng thì mạng người chỉ giống như cỏ rác, giết hay không dường như chỉ là một ý niệm mà thôi.
-Hàn Băng mỹ nữ, ta thực sự rất dễ tính, nhưng mà nàng nói cái Vòng tay Thiên Đạo kia là thứ gì thế? – Đường Kim vẫn làm ra một vẻ mặt tươi cười.
Hàn Băng khẽ lắc đầu:
-Đường Kim, trước mặt ta ngươi muốn phủ nhận quan hệ với Vòng tay Thiên Đạo hoàn toàn không có tác dụng gì hết, tiểu tình nhân Tống Oánh kia của ngươi tu luyện chính là Hàn Nguyệt Băng Quyết, có lẽ ngươi không biết rằng tâm pháp này vốn là từ Băng Cung chúng ta mà ra, hơn nữa ngoài Băng Cung ra thì chỉ có một vị chủ nhân đời trước của Vòng tay Thiên Đạo có được pháp quyết của Hàn Nguyệt Băng Quyết mà thôi, cũng chính là nếu nếu như ngoài Băng Cung ra mà vẫn có người tu luyện Hàn Nguyệt Băng Quyết thì người đón nhất định có quan hệ với chủ nhân của Vòng tay Thiên Đạo.
Trong lòng Đường Kim lại thêm một trận buồn bực, Hàn Nguyệt Băng Quyết từ Băng Cung mà ra? Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
-Một vị cung chủ trước kia của Băng Cung đã từng với chủ nhân đời trước của Vòng tay Thiên Đạo có quan hệ khá là thâm sâu, vì thế chúng ta biết rất nhiều sự tình liên quan tới Vòng tay Thiên Đạo, ví dụ như năng lực thuấn di của ngươi càng chứng minh Vòng tay Thiên Đạo đang ở trong tay ngươi, hoặc nói cách khác ngươi chính là chủ nhân hiện tại của Vòng tay Thiên Đạo. – Hàn Băng tiếp tục không nhanh không chậm nói:
-Vòng tay Thiên Đạo tự mình có linh tính, vì thế ta mới không muốn giết chủ nhân của nó mà muốn dùng một phương thức trao đổi hòa bình, ngươ không cần phải hoài nghi thành ý của ta, với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của ngươi thì một khi mất đi Vòng tay Thiên Đạo căn bản sẽ không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì với ta, ta cũng không cần phải sau khi lấy được Vòng tay Thiên Đạo sẽ giết người diệt khẩu vì như thế sẽ làm nó sinh ra địch ý với ta, như vậy sẽ càng được không bù mất.
-Ta tin thành ý của nàng. – Đường Kim nhìn Hàn Băng cười xán lạn:
-Nhưng mà đồ gì đã ở trên tay ta thì ta chưa bao giờ chịu nhường cho người khác cả, trừ khi là ta không cần nó nữa.
-Ta nhìn trúng thứ gì thì thứ đó chưa bao giờ chạy thoát cả. – ngữ khí của Hàn Băng vẫn rất bình đạm, nàng hoàn toàn không tức giận với phản ứng của Đường Kim:
-Ta biết ngươi vẫn còn chút bài tẩy, nếu đã như vậy thì ngươi cứ thử trốn vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh đi xem ta có tìm được ngươi không?
Đường Kim nhất thời giật mình, Hàn Băng biết cả sự tồn tại của Thiên Đạo Tiên Cảnh? Hơn nữa câu nói này là có ý gì? Không lẽ hắn có trốn vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh cũng không thể nào đảm bảo an toàn cho bản thân sao?
Tâm niệm vừa động một cái, Đường Kim lập tức đã xuất hiện bên trong Thiên Đạo Tiên Cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận