Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 713: Cô chẳng có gì đặc sắc hết.

-Ta nói hai người các ngươi cũng không phải lần đầu gặp Tiếu Thiền, có cần phải kích động như thế không? – Đường Kim kì quái nhìn hai người.
-Anh bạn, bây giờ không giống với ngày trước, ngày trước lúc chúng ta gặp Tiếu Thiền nàng vẫn còn là một học sinh phổ thông, nhưng bây giờ nàng đã là đại minh tinh rồi a! – Trương Tiểu Bàn có chút hưng phấn.
Vương Cầm cũng gật đầu:
-Đúng đấy, bây giờ muốn gặp Tiếu Thiền một lần cũng thật khó.
-Kì thực cô ta chẳng có gì thay đổi cả, chỉ có ngực lớn hơn không ít thôi. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Phụt! – Phạm Linh vừa mới nhấp một ngụm nước, nghe thấy lời của Đường Kim lập tức ngay ra, sau đó nàng mới dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Đường Kim, đây là loại người gì chứ? Làm sao hắn biết ngực người ta lớn hơn trước?
Trương Tiểu Bàn và Vương Cầm cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim, tên gia hỏa này sao lại rõ ràng như thế?
-Ông thần này quá nửa là đã sờ qua rồi. – Trương Tiểu Bàn thầm nhủ trong lòng, chỉ là hắn cũng không nghĩ tới là mình đoán đúng cmnr.
Đúng lúc này một nữ tử xinh đẹp ăn mặc không khác nữ sinh viên đại học là mấy đang đứng ở cửa đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh, hiển nhiên là đang tìm người.
-Wa, đúng thật là Tiếu Thiền! – người đầu tiên thấp giọng hô lên là Phạm Linh.
-Êi, bên này! – Vương Cầm đứng dậy vẫy tay với nữ tử xinh đẹp kia.
Nữ tử xinh đẹp vừa xuất hiện tất nhiên là Tiếu Thiền, nàng lập tức nghe được động tĩnh bên này, vừa quay đầu thì liền nhìn thấy Vương Cầm, sau đó lại thấy Đường Kim ở ngay cạnh đó, trên mặt nàng khẽ lộ vẻ mừng rỡ nhưng ngay sau đó lại lộ ra một tia giận hờn, nàng nhanh chóng đi tới bên này.
-Mau, mau ngồi đi! – Trương Tiểu Bàn nhiện tình chào hỏi, sau đó xếp cho Tiếu Thiền ngồi ngay bên cạnh Đường Kim.
Tiếu Thiền ngồi xuống sau đó bất mãn nhìn Đường Kim một cái:
-Này, Đường Kim chết tiệt, cậu xuống dưới đón ta một chút thì chết à? Ta suýt nữa thì không tìm được nơi này đấy.
-Cô không phải là đã tìm được rồi sao? – Đường Kim hời hợt đáp.
-Suýt nữa bị người ta nhận ra! – Tiếu Thiền khẽ hừ một tiếng:
-Haiz, ta nói cho cậu biết, fan của ta có rất nhiều người đều là sinh viên, ta ở nơi này mà không cẩn thận sẽ rất dễ bị người ta nhận ra, đến lúc đó muốn ăn bữa cơm cũng khó đấy.
-Nhận ra thì nhận ra , có gì to tát chứ. – Đường Kim bộ dáng không thèm quan tâm:
-Nhưng mà ta thấy cô chẳng có gì đặc sắc lắm, chắc không bị nhận ra dễ dàng như vậy đâu.
-Này, lời này của cậu là có ý gì chứ? Cậu nói ta không xinh có phải không? – Tiếu Thiền buồn bực hỏi.
-Đó là ta nói cô không có điểm đặc chưng gì đặc sắc hết ấy. – Đường Kim làm bộ vô tội nói:
-Nếu nói có thì chắc chỉ có chỗ đó lớn một chút, nhưng mà cái đặc chưng đó chắc chỉ có ta biết thôi..he he…
Đường Kim vừa nói vừa dùng mắt quét qua trước ngực Tiếu Thiền một cái, chỉ có điều là nơi đó của nàng bây giờ đang bị chiếc áo khoác ngoài rộng thùng thình che mất đi, không thể nào nhìn rõ chân tướng.
Cảm giác được ánh mắt của Đường Kim, sắc mặt Tiếu Thiền khẽ đỏ lên, nàng trừng mặt nhìn Đường Kim một cái, thấp giọng mắng:
-Sắc lang chết tiệt!
Ba người bên cạnh nghe được cuộc đối thoại của hai người thì thần tình đều có chút cổ quái, nhưng mà bất luận là Vương Cầm và Trương Tiểu Bàn trước đó đã quen biết hai người hay Phạm Linh mới lần đầu được thấy Tiếu Thiền đều rõ ràng một việc đó là quan hệ của hai người này rất không bình thường, giữa Đường Kim và Tiếu Thiền nhất định là có gì đó mờ ám.
Phạm Linh càng nhịn không được liếc qua Đường Kim vài cái, tên gia hỏa này cũng không có gì quá đặc biệt, sao lại có thểlàm cho đại minh tinh Tiếu Thiền thích hắn được chứ?
-Zô zô zô, mọi người đều đã hai năm không gặp rồi, cùng cạn một ly đi! – Trương Tiểu Bàn bắt đầu reo hò, đồng thời rót cho Tiếu Thiền một ly rượu.
-Đúng, trước tiên cùng cạn một ly. – Vương Cầm cũng nhấc ly lên.
-Ừ được, cùng cạn đi. – Tiếu Thiền cũng rất hào sảng, nàng nhấc ly lên một hơi uống cạn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng lập tức nổi lên hai áng mây hồng.
Tửu lượng của Tiếu Thiền rõ ràng là không tốt, mọi việc tiếp theo càng chứng minh điều đó, có lẽ là do có Đường Kim ở bên cạnh cho nên nàng cũng không hề cố kị gì, uống hết một ly lại một ly, chẳng bao lâu khuôn mặt nàng đã đỏ bừng như hoa hải đường nở rộ, vô cùng kiều diễm ướt át.
Cũng may là Tiếu Thiền không có bị ai nhận ra, có lẽ do vị chí nàng ngồi thuộc góc khuất hoặc là không ai nghĩ tới Tiếu Thiền có thể xuất hiện tại nơi này cho nên trong suốt thời gian mọi người dùng bữa thì trừ những người ngồi cùng ra, không ai nhận ra Tiếu Thiền hết.
-Này, Đường Kim chết tiệt, chúng ta cũng cạn một ly đi. – cả người Tiếu Thiền dường như đã ngả vào người Đường Kim, nàng vẫn có nhấc một ly rượu lên muốn cụng ly với Đường Kim.
-Cô đều đã say như vậy rồi, còn muốn uốn sao? – Đường Kim có chút cạn lời.
-Sao hả? cậu cũng quan tâm ta sao? – Tiếu Thiền lẩm bẩm một câu.
-Không có, ta chỉ lo cô say rồi thì ai sẽ lái xe đây? – Đường Kim tùy ý đáp.
-Hừ, cho dù ta có ngủ gật cũng vẫn có thể lái xe. – Tiếu Thiền khẽ ợ một cái sau đó ngửa cổ lên uống cạn ly rượu trên tay.
-ách, anh bạn, Tiếu Thiền hình như uống quá chén rồi, hay là cậu đưa cô ấy về đi. – Trương Tiểu Bàn đề nghị.
-Cũng được. – Đường Kim gật đầu:
-Các người cứ tiếp tục đi, ta ôm con túy miêu (mèo say) này đi trước đã.
-Ta không phải là túy miêu, ta là túy mĩ nhân ( mỹ nhân say rượu)… - Tiếu Thiền lầu bầu:
-Có con mèo nào xinh đẹp như ta sao?
-Đúng là say thật rồi, say đến mức tự cho mình là mỹ nữ a. – Đường Kim cảm khái một câu rồi lập tức đứng dậy ôm Tiếu Thiền lên:
-Chúng ta đi trước đây.
Đúng lúc này phía ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao, vài thanh niên mặc áo vét đen hung hăng bước vào, mấy người họ không hề dừng lại mà trực tiếp xông về phía Đường Kim.
-Đê mờ, ngươi con mịa nó dám phi lễ vợ ta? – tên thanh niên cao nhất đẫn đầu cả nhòm nhìn Đường Kim mắng một câu, sau đó vung tay tát về phía Đường Kim.
-Bốp!
Đáng tiếc là Đường Kim lại nhanh hơn hắn, trước tiên cho hắn ăn một bạt tai vào mặt rồi nhàn nhạt nói:
-Nếu như ngươi có mắt không tròng thì ta rất sẵn lòng giúp ngươi móc đôi mắt chó của ngươi ra đó.
Thanh niên kia bị đánh một cái nhất thời ngớ người ra, hắn trừng mắt nhìn Đường Kim sau đó lại nhìn Tiếu Thiền đang say đến mềm oặt trong lòng Đường Kim, bộ mặt ngạc nhiên không thôi.
-Đại ca, hình như nhầm người rồi, phải là tên béo chết tiệt kia mới đúng. – lúc này một tên tiểu đệ ở bên cạnh mới lên tiếng nhắc nhở.
-Đệt mợ, dám đánh lão tử à? – lúc này tên thanh niên vừa bị đánh mới sực tỉnh, nhất thời nộ hỏa xung thiên:
-Cùng lên, đánh chết mịa… ặc!
ấ ế ề ắ ổĐường Kim một tay ôm lấy Tiếu Thiền, tay kia lóe lên một cái đã bắt trúng cổ họng tên gia hỏa kia:
-Ta không có tâm tình đánh loại tép riu như ngươi, nói đi, ai sai các người tới?
-Ục…ục.. – tên gia hỏa đáng thương kia liều mạng giãy giụa nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng không vùng ra nổi, mấy thanh niên phía sau phát hiện tình huống không đúng vội vàng định xông lên, nhưng vừa thấy lão đại mình đang bị bóp cổ đến không thể động đậy thì lập tức lại có chút cố kị.
-Lão đại của các người hình như không lên tiếng được, hay là các người nói cho ta biết ai sai các người tới đi? – ngón tay Đường Kim khẽ dùng lực một chút, lập tức bóp cho tên gia hỏa kia sắc mặt bắt đầu lúc xanh lúc tím, mắt thấy sắp bị bóp chết đến nơi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận