Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 958: Chàng coi chừng bị sét đánh thật đó

-Đúng là dễ vl… - Đường Kim tùy ý đáp, quét mắt nhìn quanh cổng trường một cái, phát hiện nơi này toàn là nhà báo, thời buổi bây giờ thi Đại Học là một chuyện đại sự, rất nhiều kênh truyền hình báo chí đều cho người tới đây phỏng vấn thí sinh hoặc người nhà thí sinh, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu là hai người ra khỏi phòng thi trước giờ, tất nhiên là mục tiêu để đám kí giả này nhắm vào rồi.
-Vậy bạn nghĩ mình có thể thi được bao nhiêu điểm? – nữ kí giả hỏi.
-Cái đó à, có lẽ là khoảng 90 điểm. – Đường Kim nghiêm trang đáp.
-90 điểm? – nữ kí giả ngẩn ra, tiếng Anh thi Đại Học hoàn toàn không phải là dùng thang điểm 100 mà là 150, tên này thi được 90 điểm chỉ miễng cưỡng nói là hợp cách thôi, vậy sao hắn lại cảm thấy đề dễ?
-Đúng vậy, đến ta còn thi được 90 điểm, đây tuyệt đối là do đề quá dễ. – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
Lần này thực không phải là hắn ba hoa, dù sao thì hắn cũng chỉ học tiếng anh qua cái video dài 15 tiếng đồng hồ của Judy kia mà thi được tới 90 điểm, hắn tự nhiên cảm thấy đơn giản rồi.
-Vậy bạn học này, bạn thấy đề thi năm nay thế nào? – nữ kí giả lập tức đổi mục tiêu sang Hàn Tuyết Nhu.
-Ta nghĩ đề hơi khó. – Hàn Tuyết Nhu nói.
-Hơi khó? – nữ kí giả vội vàng hỏi:
-Vậy bạn nghĩ mình thi được bao nhiêu điểm?
-Chắc tầm hơn 140, nhưng không được full điểm đâu. – Hàn Tuyết Nhu đáp.
Trong đầu nữ kí giả chỉ có một từ đó là “vãi l… linh hồn” hai người này liệu có phải đầu óc có vấn đề không? Một người nói đề dễ chỉ thi được đủ điểm trung bình, còn người khác nói đề hơi khó thì lại thi tí full điểm?
-Vậy xin hỏi hai bạn, kì thi Đại Học đã kết thúc rồi, hiện tại ngay lúc này đây các bạn muốn làm gì nhất? – nữ kí giả tiếp tục đưa ra một câu hỏi khác.
-Đi thuê phòng. – Đường Kim dõng dạc đáp.
-Cái gì? – nữ kí giả cứ ngỡ mình nghe lầm.
-Đi khách sạn với bạn gái chứ sao nữa. – Đường Kim hùng hồn nhắc lại.
Nữ kí giả nhất thời thiếu chút nữa thì tan vỡ, vội vàng quay mic sang bên phía Hàn Tuyết Nhu:
-Còn bạn thì sao
-Đi thuê phòng với bạn trai. – Hàn Tuyết Nhu cười hì hì đáp.
Nữ kí giả triệt để cạn lời, hôm nay nàng gặp ngay một đôi học sinh cực phẩm cmnr.
-Thân ái, chúng ta đi thuê phòng đi. – Đường Kim cười xán lạn rồi kéo Hàn Tuyết Nhu lách quan người nữ kí giả kia, nhanh chóng rời đi.
-Đoạn phỏng vấn này có cần cắt đi không? – nam nhân bên cạnh nữ kí giả hỏi.
Nữ kí giả do dự một lát rồi nghiến răng nói:
-Không cắt, cứ phát đi.
Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu không có đi thuê phòng, hai người tay nắm tay đi trên đại lộ Ninh Sơn, lúc này hắn vẫn còn ai oán với Hàn Tuyết Nhu:
-Thân ái, mỹ nữ nói dối sẽ không xinh đâu, nói đi thuê phòng rồi sao giờ lại nuốt lời chứ? – Đường Kim có chút buồn bực.
-Ta chỉ phối hợp với chàng thôi, không phải thực muốn đi thuê phòng đâu. – Hàn Tuyết Nhu hờn dỗi nói:
-Ai bảo tên sắc lang nhà chàng suốt ngày chỉ biết có thuê phòng.
-Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? – Đường Kim cũng không đòi hỏi nữa, thật ra hắn cũng thích cảm giác tay nắm tay đi dạo phố cùng Hàn Tuyết Nhu.
-Tùy tiện dạo phố thôi, à phải rồi, chúng ta tới công viên Ninh Sơn đi, ta đột nhiên nhớ ra, gần ba năm rồi chúng ta chưa tới đó. – Hàn Tuyết Nhu nhất thời nghĩ tới một chỗ.
-Cũng được. – Đường Kim đáp ứng nói.
-Còn ba tháng nữa là chúng ta phải rời khỏi đây rồi. – Hàn Tuyết Nhu nhìn hai bên đường, nhất thời có chút cảm khái, thành phố này tựa hồ làm nàng có chút quyến luyến.-Bất quá cta cũng rất mong đợi cuộc sống mới ở Thiên Hải. – trong mắt Hàn Tuyết Nhu xẹt qua một tia hưng phấn:
-Chàng nói xem ta có cần tới đó trước để mua một căn biệt thự gần Đại Học Thiên Hải không?
-Thân ái, cái này không gấp, đợi một thời gian nữa rồi nói đi. – Đường Kim đáp.
-Êi, chàng có phải là không muốn cùng ta tới đó? – Hàn Tuyết Nhu có chút không vui hỏi.
-Thân ái, sao nàng lại nghĩ như vậy chứ? – Đường Kim nhìn Hàn Tuyết Nhu:
-Ta đương nhiên muốn cùng nàng đi rồi, hơn nữa ta khẳng định sẽ tới đó.
-Nhưng chàng không phải muốn tới Đại Học Yến Kinh sao? – Hàn Tuyết Nhu bĩu môi:
-Ta biết Tần Thủy Dao định tới đó, chàng khẳng định muốn đi cùng cô ta, có phải không hả?
-Đương nhiên là không. – Đường Kim lắc đầu:
-Kì thực ta khẳng định sẽ không đủ điểm vào Đại Học Yến Kinh, cũng không đủ điểm vào Đại Học Thiên Hải,thân ái, ta không muốn lừa nàng, ta không tới kinh thành cũng không tới Thiên Hải, khả năng là sẽ ở lại Minh Hồ Thị, ta không thích những nơi cách nhà mình quá xa. Nhưng nàng cũng biết ta có năng lực thuấn di đó, cho nên ta tùy thời đều có thể tới Thiên Hải tìm nàng, đối với ta mà nói chúng ta vẫn như ngày trước, không có gì thay đổi.
-Vậy một tuần chàng ít nhất phải tới tìm ta một lần đó. – Hàn Tuyết Nhu ôm chặt lấy cánh tay Đường Kim.
-Thân ái, một lần làm sao đủ? – Đường Kim cười tít mắt.
-Hừ,chàng nói như vậy nhưng đến lúc đó lại mười ngày nửa tháng không thấy mặt đâu ấy. – Hàn Tuyết Nhu cong môi nói.
Đường Kim đột nhiên dừng bước lại, mặt đối mặt với Hàn Tuyết Nhu, hai tay ôm chặt lấy eo nàng, nghiêm trang nói:
-Thân ái, nàng phải luôn ghi nhớ một việc.
-Việc gì? – Hàn Tuyết Nhu có chút mơ hồ.
-Bất luận lúc nào ta cũng đều nguyện ý được ở cạnh nàng, chỉ cần ta có thời gian, ta đều sẽ tìm tới nàng, nàng là bạn gái đầu tiên và duy nhất của ta, ai cũng không thể thay thế. – Đường Kim nghiêm túc nói.
Hàn Tuyết Nhu nhìn chằm chằm vào đôi mắt chân thành của Đường Kim, mí mắt khẽ đỏ lên, sau đó dùng sức ôm chặt lấy cổ hắn, đem bờ môi đỏ mọng của mình dâng lên.
Hôn đến tận ba mươi giây Hàn Tuyết Nhu mới chịu buông bờ môi của Đường Kim ra, nhỏ giọng nói:
-Đường Kim, kể từ ngày đầu tiên chúng ta bắt đầu bên nhau, ta đã nhận định cả đời này của ta đều là dành cho chàng, cho nên cho dù một năm chàng chỉ tới có một lần thì ta vẫn là của chàng.
-Thân ái, nàng lúc nào cũng tự tin cơ mà, lòng tự tin của nàng đi đâu rồi vậy? cho dù ta có là nam nhân vĩ đại thì cũng không nỡ lòng nào bỏ mặc bạn gái xinh đẹp của mình được đâu, như vậy là lãng phí của giời, sẽ bị thiên lôi đánh đó… - Đường Kim cười hì hì nói, chỉ là chưa kịp nói xong miệng đã bị bàn tay Hàn Tuyết Nhu bịt lại.
Hàn Tuyết Nhu khẽ hờn dỗi nói:
-Chàng coi chừng sẽ bị sét đánh thiệt đó.
Đường Kim cười xán lạn khẽ nhấc cánh tay của Hàn Tuyết Nhu ra, không nhanh không chậm nói:
-Thân ái à, chả sao cả, cho dù ta có bị sét đánh thật cũng không chết được đâu.
-Không nói linh tinh với chàng nữa, chàng còn nhớ là đã đáp ứng ta một chuyện không? – Hàn Tuyết Nhu dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn Đường Kim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận