Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 616: Táo từ trên máy bay rơixuống.

Ông lão kia đang chuẩn bị đạp xe đi thì lập tức quay đầu lại nhìn nam nhân đi ô tô, kì quái hỏi:
-Cậu à, còn có việc gì vậy?
-Lão nhân, tiền ta cần đền cho ông thì ta đã đền rồi, ông xem tiền ông cần bồi thường cho ta có phải là cũng nên bồi thường không? – nam nhân kia làm bộ khách khí.
-Cậu nói gì thế? – ông lão cứ nghĩ là mình nghe nhầm.
-Lão nhân, ông xem đi, lần này là do xe ba bánh của ông đi vào làn đường ô tô, rõ ràng là ông sai trước, tuy rằng do ta quẹt phải xe của ông nhưng tiền cần bồi thường cho ông ta đã đưa rồi, còn xe của ông quẹt xước xe của ta, xe ta phải phun lại sơn tốn không ít tiền a, ông nói xem có phải là nên bồi thường cho ta hay không? – nam nhân đi ô tô nhìn rất phong độ khách khí nhưng lời mà hắn nói ra lại làm ông lão đơ toàn tập luôn.
Mọi người xung quanh thì không biết đã ân cần hỏi thăm mẫu thân của tên đi ô tô không biết bao nhiêu lần, cmn, gã này đúng là một ông thần tổ lái.
Vừa mới bắt đầu thì có người còn cho rằng lão nhân kia diễn kịch để vòi tiền nam nhân đi ô tô, nhưng dần dần người ta lại phát hiện cả hai người này đều đang diễn một màn kịch người tốt hiếm thấy, đến cuối cùng thì bọn họ mới nhận ra đây là một màn kịch đầy hiện thực trong đô thị ngày nay – người thật thà luôn bị bắt nạt mà!
Đến cả Đường Kim đang bận tìm điểm khác biệt của nơi này so với hai năm trước cũng nhất thời trừng mắt há mồm, tên kia sao lại có thể mặt dày đến như thế được?
-Đúng là nới này không thay đổi gì so với lúc trước, người mặt dày càng ngày càng nhiều, tùy ý đi dạo một chút đều có thể gặp phải. – Đường Kim cảm thán một câu sau đó liền nhịn không được hướng về phía nam nhân kia hô lớn:
-Này, tên gia hỏa mặt dày kia, ngươi không sợ trời giáng thần lôi xuống đánh chết ngươi sao?
Bình thường đều là Đường Kim bị người ta mắng trời giáng thần lôi đánh chết hắn nhưng hôm nay cuối cùng hắn cũng có cơ hội dùng câu này để mắng người khác.
-Nếu như ngươi không muốn giúp ông lão này đền tiền thì tốt nhất là đừng có xen vào chuyện của người khác. – nam nhân kia nhìn Đường Kim hừ lạnh một tiếng.
-Ý? Các người xem kìa, hình như có cái gì đang rơi xuống! – Đường Kim đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, cả đám người cũng vô thức ngẩng đầu nhìn lên, sau đó thì bọn họ thấy trong không trung có một điể màu đen đang dùng tốc độ cực nhanh rơi xuống.
-Đệt! là thiên thạch, mau chạy đi! – có người hết lên, cả đám người toán loạn tản ra bốn phía.
Phanh!
ể ố ố ế ẳ ếĐiểm màu đen kia cuối cùng cũng rơi xuống đến nơi và đập thẳng vào chiếc ô tô của nam nhân kia.
Loảng xoảng!
Tấm kính chắn gió của ô tô phút chúc vỡ vụn, sau đó thì mọi người liền phát hiện trong đống kính đổ nát đang có một quả táo vì va đập mạnh mà nát bét.
-Không phải là thiên thạch mà là một quả táo a!
-Táo từ trên trời rơi xuống đòi lại công bằng cho ông lão bán táo đó!
-Lẽ nào là thần tiên làm sao?
-Có chút cổ quái…

Mọi người ồn ào nghị luận, sau đó đột nhiên lại có người hét lên:
-Mau nhìn kìa, trên trời có rất nhiều điểm đen!
-Ôi đệt, đều là táo, nhiều táo như vậy!
-Lẽ nào trên trời có cây táo sao?
-không phải, nhất định là táo từ trên máy bay rơi xuống!
-Nói có lý!
-Không sai! Nhất định là như vậy!
-Ách!
Đợi khi mọi người đều tiếp nhận giả thuyết là số táo trên từ trên máy bay rơi xuống thì vài chục quả táo đã giáng thẳng xuống, số táo này giống như có mắt mà chuyên chọn nam nhân kia và chiếc ô tô của hắn làm điểm rơi vậy, đáng thương cho tên gia hỏa này chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi lập tức lăn ra đất hôn mê.
Mọi người thấy thế đều cảm khái không thôi, đúng là quả báo a!
-Lão nhân, mau đi đi! – có người tốt bụng nhắc nhở ông lão một câu.
Ông lão kia tuy rằng cảm thấy có chút khó hiểu nhưng vẫn gật đầu rồi đạp xe rời đi, tiếp theo thì mọi người xung quanh cũng lần lượt tản ra, chẳng có ai thèm gọi xe cứu thương cho tên nam nhân mặt dày kia hết.
Đường Kim tất nhiên là cũng rời khỏi nơi này, Oánh Oánh bảo bối của hắn và nhiều nữ nhân khác vẫn đang đợi hắn quay về, hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở chỗ này.
Bốn giờ bốn mươi phút chiều trước cổng trường Ninh Sơn nhị trung.
Một nam sinh bộ dáng rất khẩn trương đang đứng trước cổng trường, nam sinh này không tính là cao, chỉ khoảng 1m7, nhìn bề ngoài có chút gầy guộc lại còn đeo một cập kính, hắn không tính là đẹp trai mà còn có chút quê mùa.
Nam sinh này tên Lục Tử Hiên, là học sinh lớp 10A8, đối với hắn mà nói thì hôm nay là một ngày quan trọng bởi vì nữ sinh mà hắn thầm yêu lâu nay, bạn cùng lớp của hắn Vương Hiểu Viên cuối cùng cũng đáp ứng cùng đi ăn với hắn.
Lục Tử Hiên khá là coi trọng cuộc hẹn này, cho dù đã hẹn trước là gặp nhau lúc 5 giờ chiều ở cổng trường nhưng vẫn còn mười mấy phút nữa mới tới giờ hẹn mà Lục Tử Hiên đã sớm có mặt ở đây để đợi Vương Hiểu Viên rồi.
Vài phút sau thì có 4 nữ sinh cùng ra khỏi cổng trường, trên mặt Lục Tử Hiên lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ và đi thẳng lên nghênh đón, hắn nhìn một nữ xinh nhỏ nhắn xinh xắn trong đó nói:
-Vương Hiểu Viên, bạn tới rồi.
Vương Hiểu Viên không cao, chỉ khoảng 1m6 mà thôi, mặt nàng tròn tròn nhìn khá là baby, thực ra thì nàng cũng không tính là quá xinh đẹp nhưng lạ luôn cho người ta một cảm giác rất đáng yêu, đúng là tuýp người mà Lục Tử Hiên thích.
-Lục Tử Hiên, chúng ta đi đâu ăn cơm giờ? – Vương Hiểu Viên có chút xấu hổ khẽ cười một cái với Lục Tử Hiên.
-Còn đi đâu nữa? Trực tiếp đến chỗ ba của Lục Tử Hiên đi! – Lục Tử Hiên còn chưa lên tiếng thì một nữ sinh mặc áo phao màu đỏ bên cạnh Vương Hiểu Viên đã tiếp lời:
-Vương Hiểu Viên, cậu không phải nói là ba của Lục Tử Hiên làm việc trong nhà bếp của Đường Kim kia sao?
-Lục Tử Hiên, thật ngại quá, mình nói với mấy bạn này ba bạn làm ở trong đó, nhưng bọn họ quyết không tin cứ cho rằng là mình chém gió, nên mấy bạn này mới đi theo mình bằng được, nói là muốn bạn chứng minh cho họ thấy. – Vương Hiểu Viên có chút ngại ngùng nhìn Lục Tử Hiên:
-hay là bạn nó với ba mình tối nay chúng ta sẽ ăn cơm ở đó đi?
-A? – Lục Tử Hiên ngẩn ra, sau đó thì lập tức lắc đầu:
-Không được đâu, không được đâu, ba mình từng nói là nơi đó không kinh doanh cũng không tiếp khách bên ngoài!
-Cái này thì là thật, ta từng nghe qua nơi đó đúng là không tiếp khách bên ngoài, nó được xưng là quán ăn kì dị nhất xung quanh Ninh Sơn nhị trung, ta luôn muốn đi vào xem một chút xem bên trong như thế nào. – nữ nhân mặc áo phao màu đỏ kia lại lên tiếng:
-Nhưng mà lần trước ta muốn đi vào thì lập tức bị người ngăn lại, người đó rất hung dữ, dường như còn muốn đánh ta một trận, aizz… ta nói Lục Tử Hiên, chúng ta cũng không cần cậu mời chúng ta ăn cơm ở đó, nhưng mà nếu như ba cậu làm việc ở đó thì có thể đem chúng ta vào trong xem một chút chắc là được chứ?
-Cái này cũng không được, đến mình cũng không thể tùy ý đi vào chứ đừng nói dẫn người khác vào trong. – Lục Tử Hiên mặt như trái mướp đắng:
-Các bạn đừng làm khó mình có được không? Nếu như chúng mình mà đi vào, làm không tốt có khi ba mình còn bị mất việc đó.
-Vương Mai, hay là thôi đi! – Vương Hiểu Viên nói với nữ sinh mặc áo hồng kia, xem ra nàng đúng là có chút hảo cảm với Lục Tử Hiên.
-Cái gì chứ, ta xem Lục Tử Hiên nhất định là chém gió, nếu ba cậu ta làm việc ở đó thật thì làm gì đến nỗi dẫn người vào xem cũng không được? – nữu xinh tên Vương Mai kia hờn dỗi hừ một tiếng:
-Vương Hiểu Viên, việc này không thể dễ dàng bỏ quá được, đây là cậu ta lừa bạn đấy, hoặc là cậu ta đưa chúng ta vào trong xem một chút hoặc là bạn đừng có đi ăn với cậu ta nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận