Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 536: Bạn trai tỷ thật là lợi hại

-Ngươi sao thế? – Lạc Phỉ Phỉ cuối cùng cũng không đẩy Đường Kim ra, nàng bắt đầu ân cần hỏi.
-Không sao, chỉ là hơi lạnh một chút thôi. – Đường Kim làm ra vẻ đang rất nỗ lực miễn cưỡng đáp, vừa nói vừa ôm Lạc Phỉ Phỉ càng chặt hơn:
-Phỉ Phỉ mỹ nữ, người nàng thật ấm, cho ta ôm một lát là được rồi.
Cho dù lúc Đường Kim nói chuyện hắn không hề run rẩy nhưng Lạc Phỉ Phỉ cuối vẫn nghe ra được chút bất thường trong đó, điều này làm nàng bắt đầu cảm thấy Đường Kim không phải là diễn kịch mà thân thể hắn thực sự đang gặp vấn đề, chỉ là dường như hắn đang giả vờ như không có việc gì, một bộ dạng miễn cưỡng kiểu “anh chẳng sao đâu-Chi Dân”
Cố kìm lại xung động đẩy Đường Kim ra, Lạc Phỉ Phỉ cuối cùng cũng để mặc cho Đường Kim ôm nàng, trong lòng thì đang nhủ thầm ngàn lần, nàng làm như vậy chỉ là vì nghĩ cho mười mấy vị tỷ muội của mình mà thôi, vì bọn họ thì hy sinh một chút có tính là gì?
Sau đó thì cứ như vậy , hai người ôm lấy nhau ngồi tựa vào gốc cây. Thời gian từ từ trôi đi, Đường Kim cũng từ từ hết run rẩy còn Lạc Phỉ Phỉ thì đã đem hết lo lắng bối dối trong lòng ném qua một bên, một cơn mệt mỏi và buồn ngủ ùn ùn kéo đến, thực sự lúc này nàng đã rất mệt rồi, chỉ là tinh thần luôn ở trạng thái căng thẳng cho nên không có buồn ngủ, nhưng Đường Kim vừa xuất hiện làm tinh thần nàng dường như buông lỏng không ít. Trước khi Đường Kim xuất hiện thì Lạc Phỉ Phỉ có nhiệm vụ nhất định phải đưa đội viên của mình an toàn rời khỏi đây, chi là lúc này Đường Kim đến rồi, trong tiềm thức của Lạc Phỉ Phỉ đã vô thanh vô thức đem nhiệm vụ này giao cho
Đường Kim, chính vì thế nên nàng mới buông lỏng tinh thần một chút, chỉ một chút này thôi thì tất cả những lo lắng mệt mỏi lúc trước lập tức nhân cơ hội kéo đến khiến nàng cảm thấy buồn ngủ vô cùng.
Tuy rằng nàng rất rõ ràng lúc này không phải là lúc để ngủ, nhưng mi mắt đã không còn nghe theo lời nàng nữa, không biết từ lúc nào nàng đã ngủ say trong lòng Đường Kim, rừng cây vốn rất lạnh lẽo này đối với nàng đã không còn cảm giác lạnh lẽo nữa, ngược lại nàng cảm giác được là nó rất ấm áp yên bình. Lúc nàng ngủ say nàng lại không tự giác ôm Đường Kim càng chặt hơn, bởi vì lúc này người Đường Kim đã ấm áp hơn trước rất nhiều.
-Phỉ Phỉ mỹ nữ quả nhiên là rất thích ta. – Đường Kim tự nhủ một mình rồi lập tức ôm Lạc Phỉ Phỉ càng chăt hơn, đồng thời vẫn tiếp tục vận công trị thương.Lần này Đường Kim trị thương khá là thuận lợi, không hề xuất hiện thêm việc gì ngoài ý muốn, bất chi bất giác thời gian đã gần đến mốc một tiếng đồng hồ, dưới tác dụng của Hồi Xuân Đan, nội thương của Đường Kim gần như đã hoàn toàn khỏi hắn, mãi đến lúc này Đường Kim mới thấy yên tâm hơn.
Lúc này phía xa có tiếng bước chân truyền tới, hai nữ binh đang chạy nhanh về phía này, một người trong đó là mỹ nữ đeo kính lúc nãy. Hai người rất nhanh đã đến gần Đường Kim, đang định nói gì đó thì bỗng thấy được cảnh tượng dưới gốc cây nhất thời cả hai đều ngây ngốc, lời muốn nói ra lập tức lại nuốt vào.
Hai người nhìn nhau một cái, cả hai đều thấy được ý vị cổ quái trong mắt nhau, trước đó mấy người đều đã có chút hoài nghi quan hệ của Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ, lần này thì họ đã chính thức xác nhận hai người là một đôi rồi, không phải là một cặp sao lại có thể ôm nhau thân mật thế kia? Càng quan trọng hơn là Lạc Phỉ Phỉ đang ngủ rất ngon trong lòng Đường Kim.
-Pằng! Pằng!
Lúc này đột nhiên có tiếng súng vang lên, Lạc Phỉ Phỉ đang ngủ ngon thì bỗng giật mình tỉnh dậy, chỉ là nàng vừa mới mở mắt thì đã phát hiện mình đang nằmg trong lòng Đường Kim làm nàng xấu hổ không thôi, sau đó nàng lại nhìn thấy hai thủ hại đang đứng gần đó dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng và Đường Kim, nàng lại càng thêm vừa xấu hổ vừa bực mình, nàng lập tức quay sang hét vào tai Đường Kim:
-Bỏ ta ra.
-Phỉ Phỉ mỹ nữ thân ái, là nàng chủ động ôm ta đó. – Đường Kim làm ra vẻ vô tội.
Đường Kim vừa nhắc nhở thì Lạc Phỉ Phỉ mới phát hiện ra, mặt nàng lập tức đỏ bừng, vội vàng buông Đường Kim ra chuẩn bị nhảy bật một cái đứng phắt dậy, chỉ là người nàng cuộn tròn trong lòng Đường Kim ngủ một lúc lâu như vậy nên một chân đã tê cứng, kết quả là nàng vừa đứng lên đã lập tức loạngchoạng ngã nhào vào lòng Đường Kim lần nữa.
-Pằng! pằng!...
Tiếng súng vẫn tiếp tục vang lên, lần này Lạc Phỉ Phỉ mới tỉnh ngộ, bây giờ không phải là lúc dây dưa những vấn đề khác với Đường Kim, cho nên lần này nàng vẫn đang nằm trong lòng Đường Kim nhưng không còn vùng vẫy cũng chưa đứng lên vội, nàng chỉ nhanh chóng quay sang hỏi Đường Kim:
-Vết thương của ngươi đã ổn chưa?
-Đối phương cũng không nhiều người, chỉ có bón tên bắn tỉa, nàng muốn bắt sống hay khử luôn? – Đường Kim không đáp vấn đề của Lạc Phỉ Phỉ mà hỏi ngược lại nàng.
-Bắt sống. – Lạc Phỉ Phỉ dứt khoát đáp.
-OK! Đợi ta một phút! – Đường Kim đột nhiên biến mất tại chỗ.
Một phút sau, vài tiếng bụp bụp bụp vang lên,, Đường Kim đem năm tên nam nhân nắm trước mặt Lạc Phỉ Phỉ, mỗi tên đều đã hôn mê mà trên tay bọn chúng vẫn đang cầm súng ngắm.
Lúc này Lạc Phỉ Phỉ vừa mới đứng dậy, cảm giác tê cứng trên chân vừa mới tan biến. Nàng và hai nữ binh ki đều trừng mắt há miệng ngây ngốc nhìn Đường Kim, cái này...cũng quá nhanh đi, cho dù trước đó Lạc Phỉ Phỉ biết Đường Kim rất lợi hại nhưng lợi hại thế này thì cũng quá phi thường đi.
-Phỉ Phỉ, đem người của nàng tập hợp lại đi, trời sắp tối rồi, ta sẽ tận lực đưa các nàng về thành phố Lạc Bắc, à... lát nữa ta còn phải về kinh thành, không thể ở đây quá lâu được.
Lúc này Đường Kim nói như vậy không phải là hắn không muốn ở lại mà là Diệp Tử Vận và Ninh Tâm Tĩnh vẫn đang đợi hắn, lâu như vậy chưa có tin tức gì của hắn, hai nàng nhất định là đang rất lo lắng.
-Được! – lúc này Lạc Phỉ Phỉ cũng rất dứt khoát, không nói thêm chút lời thừa thãi nào, nàng hiểu bây giờ không phải là lúc giải quyết ân oán cá nhân với Đường Kim.
Vài phút sau tất cả những người của đội đặc công Hắc Phượng đề tập hợp lại đây, kể cả một người đã hy sinh cũng và vài người bị thương cũng được đưa tới, Đường Kim cũng lười ra thích nhiều mà trực tiếp chia thành từng tốp đưa họ rời đi, không đến mười phút sau thì tất cả mọi người đều xuất hiện tại thành phố Lạc Bắc , chính xác hơn là trong một nghĩa trang, trước một ngôi mộ.
Đường Kim vừa xuất hiện ở đó thì chuông điện thoại của hắn đã vang lên, là Ninh Tâm Tĩnh gọi tới.
-Ninh giáo quan, ta lập tức tới, đợi ta một lát. – Đường Kim bắt máy.
-Đường Kim, ngươi không việc gì là tốt rồi. – Ninh Tâm Tĩnh thở phào một cái;
-Nhưng mà ngươi không cần đến khách sạn Hilton nữa, trực tiếp về tổng bộ Ám Kiếm đi.
-Được, đợi ta vài phút. – Đường Kim đáp ứng một cái rồi cúp máy.
Vừa cúp máy thì điện thoại hắn lần nữa vang lên, lần này là Diệp Tử Vận gọi đến.
-Ta sẽ về ngay! – Đường Kim dứt khoát nói một câu rồi lập tức cúp máy.
Quay đầu nhìn Lạc Phỉ Phỉ, Đường Kim đột nhiên dang tay ra ôm nàng vào lòng, không nói hai lời mà trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, mãi đến hơn một phút sau hắn mới buông nàng ra rồi nói nhanh một câu:
-Phỉ Phỉ, ta đi trước đây, lần sau sẽ tới tìm nàng!
Không để cho Lạc Phỉ Phỉcó cơ hội trả lời, Đường Kim lập tức biến mất tại chỗ, Lạc Phỉ Phỉ phẫn nộ vô cùng nhưng cũng chẳng làm gì được.
-Đội trưởng, bạn trai của tỷ rối cục là ai thế? Anh ta lợi hại thật đấy! - mỹ nữ đeo kính kia cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi một câu.
-Tên hỗn đản đó không phải bạn trai ta! – Lạc Phỉ Phỉ bực mình nói, nhìn mọi người một cái, thấy mọi người đều làm ra vẻ không tin tưởng, Lạc Phỉ Phỉ càng bực mình hơn, nàng biết là trong tình huống này càng giải thích thì người khác càng không tin cho nên nàng chỉ than nhẹ mà hạ lệnh:
-Trước tiên giải quyết việc chính đã!
Bạn cần đăng nhập để bình luận