Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 834: Ta cho bọn chúng nửa tiếng

-Phải phải phải, chính là Tôn Bác, tam gia trước giờ vẫn làm việc cho Tôn Bác. – tiểu cửu nhanh chóng nói, cuối cùng còn nhìn tam gia, bổ sung một câu:
-Tam gia, đừng trách ta bán đứng ngươi, ta chỉ nói ra sự thật mà thôi, ngươi dám nói mình không có quan hệ gì với Tôn Bác không?
Sắc mặt tam gia dị thường âm trầm, hắn nhìn tiểu cửu nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ hận không thể lập tức xé tiểu cửu ra làm ngàn mảnh, nhưng mà rất nhanh hắn vẫn bảo trì được bình tĩnh, quay sang nói với Lạc Phỉ Phỉ:
-Lạc tiểu thư, ta không nghĩ tới thủ hạ của mình lại có kẻ bại hoại điên đảo thị phi như vậy, ta thừ nhận là ta có quan hệ qua lại với Tôn đại thiếu, nhưng ta dám đảm bảo ta tuyệt đối không có ra lệnh cho tiểu cửu tìm phiền phức với bạn trai cô.
-Thân ái, tên Tôn Bác kia là ai thế? – Đường Kim nhịn không được hỏi.
Đường Kim vừa hỏi như thế thì vài trăm cặp mắt xung quanh đều nhìn hắn một cách quái dị , tên điên này chui ra từ chỗ nào? Lăn lộn ở Lạc Bắc mà đến cả Tôn đại thiếu là ai cũng không biết?
Những người này tự nhiên là không biết Đường Kim căn bản không ở Lạc Bắc, hắn chỉ bất quá là ngẫu nhiên tới đây tìm bạn gái mình mà thôi, đối với việc ở Lạc Bắc, hắn tất nheien là không cần phải đi tìm hiểu nhiều làm gì.
-Tôn gia và Bành gia là hai gia tộc có thế lực nhất Lạc Bắc, tuy rằng trong cả Hoa Hạ thì bọn họ còn xa mới sánh kịp được bát đại gia tộc, nhưng nếu như chỉ tính trong phạm vi Lạc Bắc, thì căn bản không ai có thể khiêu chiến địa vị của hai nhà này. – Lạc Phỉ Phỉ nhẹ nhàng giải thích với Đường Kim:
-Bành Dật Phong chính là người Bành gia, còn Tôn Bác là người Tôn gia, những năm nay Tôn gia và Bành gia vẫn luôn minh tranh ám đấu, tựa hồ đều muốn lấy được vị trí độc tôn ở Lạc Bắc, chỉ là ai cũng không làm gì được ai.
-Như vậy à. – Đường Kim bây giờ mới tính là minh bạch, kì thực Hoa Hạ lớn như thế, gia tộc rất nhiều, trong mỗi thành phố đều sẽ có một vài gia tộc có thế lực không nhỏ, giống như Minh Hồ thị cũng có Kiều gia và Dương gia hai đại gia tộc, ở Lạc Bắc này có vài đại gia tộc cũng không có gì là lạ.
Nghĩ một chút, Đường Kim liền hỏi:
-Thân ái, tên gia hỏa Tôn Bác kia có phải là cũng có ý đồ bất lương đối với nàng không?
-Kì thực chuẩn xác mà nói thì phải là Bành gia và Tôn gia có ý đồ với Lạc gia chúng ta. – Lạc Phỉ Phỉ thấp giọng nói:
-Luận tài lực và sức ảnh hưởng, Lạc gia chúng ta còn xa xa không bằng Bành gia và Tôn gia, nhưng Lạc gia chúng ta lại là một quân nhân thế gia, sức ảnh hưởng trong quân đội không nhỏ, gia gia, cha ta còn có ta, dưới quyền đều có thể điều động trực tiếp quân đội, cho nên dù là Bành gia và Tôn gia cũng không dám làm gì Lạc gia chúng ta, cứ như thế Lạc gia trở thành thế lực mà hai nhà kia muốn tranh thủ được nhất.
-Sau đó hai tên vương bát đản kia đã đánh chủ ý lên người nàng? – Đường Kim bắt đầu có chút bất mãn.
-Bành Dật Phong thì không nói, hắn trước giờ đều lấy lòng gia gia và người nhà ta, Tôn Bác thì đỡ hơn một chút, không tới dây dưa, sau khi bị ta cự tuyệt một lần thì không thấy nhắc đến chuyện này nữa. – Lạc Phỉ Phỉ cũng không giấu diếm:
-Tóm lại là đối với hai nhà đó mà nói, bất luận là nhà nào có được sự giúp đỡ của Lạc gia đều có thể đánh bại nhà còn lại, vì thế trên một ý nghĩa nào đó mà nói, Lạc gia chính là chìa khóa quyết định thắng bại của hai nhà kia.
-Thân ái, nàng nghĩ ngoài hai nhà bọn chúng ra còn người khác muốn tìm phiền phức với ta không? – Đường Kim lại hỏi tiếp.
Lạc Phỉ Phỉ nghĩ một lát rồi đáp:
-Ta nghĩ khả năng này không lớn, dù sao thì ngươi cũng vừa mới tới nơi này, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi bọn chúng đã làm ra phản ứng, hiển nhiên là đối phương vẫn luôn theo dõi động tĩnh của chúng ta, chỉ tỏng thời gian ngắn như vậy đã lập tức động thủ, dường như không trải qua bất cứ tính toán kĩ lưỡng nào, điều này nói lên đối phương rất tự tin, ta nghĩ ngoài hai nhà kia ra, người khác không có khả năng làm được như thế.
-Ờ, nếu đã như vậy thì mọi việc đơn giản hơn nhiều rồi. – trên mặt Đường Kim lộ ra một nụ cười xán lạn, hắn quay đầu nhìn tam gia:
-Này, lão tam kia, ta không có tâm tình từ từ điều tra xem các ngươi ai là người nói dối, như vậy đi, ta là người đơn giản, ta tin trong số các ngươi có tai mắt của hai tên ngu ngốc Tôn Bác và Bành Dật Phong, các ngươi mau chuyển lời của ta cho chúng, ta cho bọn chúng nửa tiếng đồng hồ, nếu như trong vòng nửa tiếng bọn chúng vẫn không chủ động xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ xem như việc này là do bọn chúng làm, đến lúc đó bọn chúng có thể tự mình úp mặt bồn cầu và nín thở thật lâu ( Dịch giả: đùa đấy, nguyên văn là đào một cái hố, tự nhảy xuống dưới rồi tự lấp cmn đi)
Bốn phía được một phen yên tĩnh, vô số người trừng mắt há mồm, một vài người trong lòng thầm mắng Đường Kim thần kinh, tên gia hỏa này tự cho mình là ai Còn đòi để cho Tôn Bác và Bành Dật Phong tự động tìm tới cửa? với thân phận của hai người kia, sao có thể chủ động tới chứ?
Nghe tới đây tam gia biểu hiện vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn Đường Kim, ngữ khí vô cùng khách khí nói:
-Xin hỏi vị huynh đệ đây phải xưng hô thế nào?
-Ta là Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim, lời ta đã nói xong, ta ở đây đợi đúng 30 phút, nếu như bọn chúng không xuất hiện ta sẽ trực tiếp đi tìm bọn chúng. – Đường Kim dứt lời liền thu súng lại, thuận tay ôm lấy Lạc Phỉ Phỉ, ngồi xuống một cái bàn gần đó, sau đó mới cười xán lạn với nàng:
-Thân ái, chúng ta ăn tối thôi.
-Đệch, ăn cứt ấy mà ăn! – nhìn thấy Đường Kim vừa thu súng về, lập tức đã có vài người rục rịch muốn độc, Đường Kim vừa ngồi xuống thì lập tức dã có một tên lưu manh ở gần chỗ hắn không thể nhịn nổi nữa, cầm môt chai rượu lên hằm hằm đập về phía Đường Kim.
Bốp!
Một chiếc đĩa đột nhiên bay lên, mạnh mẽ đập thẳng vào mặt tên lưu manh kia.
-A… - Tên lưu manh phát ra một tiếng kêu thảm thiết, chiếc đĩa vỡ làm mấy mảnh, mặt hắn tựa hồ cũng bị phân thành từng ấy mảnh, giữa những vết nứt từng đạo máu tươi phun ra.
-Mọi người cùng lên! – không biết là ai hét lên một tiếng, sau đó thực sự có bảy tám tên gia hỏa cùng xông về phía Đường Kim.
Xoẹt… xoẹt… xoẹt…
Vài chục chiếc đũa cùng bay ra ngoài, phi thẳng về phía đám người kia.
-Á…
-ỰA..
-Đệt, chân của ta…
Vài tiếng rên rỉ đau đớn đồng thời cùng vang lên, đám người lũ lượt ngả xuống, trên đùi mỗi người đều cắm một chiếc đũa.
-Dừng tay, đều dừng tay lại cho ta! – mãi đến lúc này tiếng quát bạo lệ của tam gia mới vang lên, rất hiển nhiên lúc trước không phải là hắn không phát hiện động tĩnh bên này, chỉ là hắn quá nửa chỉ muốn thử nhìn xem thực lực của Đường Kim thế nào mà thôi.
Mà cũng vào lúc này, có hai người nhẹ nhàng lùi về phía sau đại sảnh, hiển nhiên là muốn lừa lừa chuồn trước, Đường Kim lại cầm lên một đôi đũa nữa, tay vừa vung lên một cái, đôi đũa đồng thời bay ra, hai tiếng hét thảm vang lên, hai người kia chớp mắt đã ngã gục xuống.
Cả đại sảnh cuối cùng cũng yên tĩnh xuống, ánh mắt mỗi người nhìn Đường Kim đều đã biến đổi, vài phút trước bọn họ sợ Đường Kim chẳng qua chỉ là sợ khẩu súng trên tay hắn mà thôi, nhưng bây giờ bọn họ mới hiểu một chuyện, đó là tên gia hỏa này dù không có súng thì vẫn là một tồn tại khủng bố!
Bạn cần đăng nhập để bình luận