Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 659: Mười triệu tệ thực sự quá rẻ.

-Ta trả một vạn. – Tạ Mẫn vừa dứt lời thì Bạch Đại Hải lập tức ra giá, một đám người lập tức thầm mắng, con hàng này nhanh nhảu voãi.
Có vài người vốn còn định nhìn kĩ xem sợi dây chuyền này có giá trị gì không, nhưng mà Bạch Đại Hải vừa ra giá thì mọi người đều biết là mình đã chậm một bước rồi, nhưng mà đây là kiện đồ vật được đưa ra đấu giá đầu tiên a, nói gì thì cũng không thể để nó quá trống vắng được chứ, chẳng cần biết nó đáng bao nhiêu tiền, đầu tiên cứ hô cái giá đã rồi nói tiếp, đừng nói là chỉ có một vạn, cho dù là mười vạn nhưng nếu có thể để lại một chút ấn tượng tốt với vị Tạ tiểu thư kia thì cũng đáng.
-Một vạn rưỡi!
-Ta trả hai vạn!
-Ba vạn!
-Năm vạn!
-Tám vạn!
-Mười vạn!
Thực ra mỗi người đến tham gia yến hội từ thiện này đều hiểu rằng cái gọi là đấu giá từ thiện này, đồ vật chân chính có giá trị rất ít hoặc căn bản là không có, mọi người đến đây cũng không phải là nhằm vào những món đồ này mà là nhằm vào vị Tạ tiểu thư Tạ Mẫn này. Đương nhiên bọn họ không phải là vì nhan sắc của nàng mà trên thực tế thì mặc dù Tạ Mẫn cũng tính là mỹ nữ nhưng loại mỹ nữ như nàng thì ngoài đường căn bản không thiếu, suy cho cùng thì đám người này cũng chỉ là nhằm vào Tạ gia sau lưng nàng mà thôi.
Cũng chính vì như thế, những người tới đây đều căn bản không quan tâm tới giá trị chân chính của chiếc dây truyền kia, sợi dây chuyền còn chưa biết giá trị thế nào lập tức đã có người ra giá mười vạn cũng không có gì là lạ.
Nói cho cùng thì cũng chỉ là mọi người đang ném tiền cho Tạ gia mà thôi, đương nhiên là số tiền ném đi cũng có hạn, lúc mà giá tiền vừa lên đến mười vạn thì đột nhiên không thấy ai ra giá nữa.
-Mười vạn ,còn ai ra giá không? – Tạ Mẫn lên tiếng hỏi, đồng thời đưa mắt quét quanh mọi người một vòng.
-Hai mươi vạn. – Bạch Đại Hải lại giơ tay lên, dường như hắn cũng không muốn Tạ Mẫn phải cảm thấy nhạt nhẽo, biểu hiện này của hắn cũng đã đổi về được một cái nhìn đầy thiện ý của Tạ Mẫn, không thể không nói Bạch Đại Hải rất am hiểu đạo lý làm người.
-Hai mươi lăm vạn. – sau khi Bạch Đại Hải ra giá tiếp thì lại có người tiếp tục đẩy giá lên.
-Hai sáu vạn.
-Hai tám vạn.
-Ba mươi vạn.
Lúc giá được đẩy lên tới 30 vạn thì nó lại tạm ngưng lần nữa.
-Ba mươi vạn, còn ai trả giá nữa không? - Tạ Mẫn lại lên tiếng hỏi, nhưng mà lần này Bạch Đại Hải cũng không ra giá nữa, hắn hai lần liên tiếp đẩy giá lên đã là quá đủ rồi, không cần thiết phải làm thế quá nhiều, bây giờ tuy rằng Bạch Đại Hải chưa phải bỏ ra một đồng xu nào nhưng không thể không nói trong những người ở đây thì ấn tượng của Tạ Mẫn đối với hắn tạm thời là tốt nhất.
-Nếu như không có ai ra giá thì chiếc dây chuyền này sẽ thuộc về… - Tạ Mẫn đang định tuyên bố người sở hữu chiếc dây truyền thì đúng lúc này một thanh âm lười biếng truyền vào tai mọi người:
-Mười triệu tệ! (34 tỷ vnd)
Bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ, đến cả Tạ Mẫn đang đứng trên đài cũng lập tức ngẩn ra, cái này… nàng không có nghe lầm chứ?
Không chỉ Tạ Mẫn cho rằng mình nghê nhầm mà tất cả những người ở đây đều cho rằng là mình nghe nhầm cmnr, mười triệu tệ? một chiếc dây chuyền còn chưa rõ giá trị, không biết kẻ thần kinh nào ra cái giá mười triệu tệ vậy?
Tất cả mọi người cùng nhìn về hướng thanh âm kia phát ra thì thấy một nam thanh niên, nam thanh niên này tuổi đời không lớn, dường như chưa tới 20, cao khoảng 1m75, mặc một chiếc áo gió màu đen, trên người có một cỗ khí thế xuất trần thoát tục, lúc này hắn đang từ từ đi vào bên trong.-A, chồng! – một tiếng hò reo đầy kinh hỉ vang lên phát tan bầu không khí tĩnh lặng, sau đó thì một người nhìn thấy Diệp Tử Vận đứng bật dậy lao nhanh về phía nam nhân kia.
-Đường huynh, lại gặp mặt rồi. – Bạch Đại Hải cũng đứng dậy chào hỏi nam nhân kia.
Người vừa tới chính là Đường Kim, hắn hướng Bạch Đại Hải gật đầu coi như là chào hỏi, sau đó thuận tay ôm lấy thấn thể mềm mại đầy đặn của Diệp Tử Vận vào trong lòng, một tiếng “chồng” của Diệp Tử Vận làm hắn cảm thấy khá bất ngờ, dường như nàng lần đầu tiên xưng hô với hắn như thế.
Bởi vì có trận cãi vã lúc trước của Diệp Tử Vận và Hứa Phiêu Phiêu làm tiền đề cho nên bây giờmọi người đều rất chú ý tới phản ứng của Diệp Tử Vận, lúc này họ tự nhiên là cũng hiểu ra nam nhân vừa xuất hiện kia chính là nam nhân của Diệp Tử Vận rồi.
-Thì ra là Đường tiên sinh. – phía trên đài Tạ Mẫn cũng hướng Đường Kim khẽ gật đầu một cái, hiển nhiên nàng đã sớm biết thân phận của Đường Kim, tiếp theo thì nàng lập tức hỏi:
-Đường tiên sinh, nếu như ta không nghe lầm thì vừa rồi ngài vừa ra giá 10 triệu tệ cho chiếc vòng cổ này có phải không?
-Không sai, chiếc vòng cổ này đối với ta có ý nghĩa rất đặc biệt. – Đường Kim ôm Diệp Tử Vận ngồi xuống ghế, thuận tay để nàng ngồi lên đùi hắn rồi tiếp tục nói:
-Đối với ta mà nói thì mười triệu tệ còn tính là quá rẻ ấy.
Ý nghĩa đặc biệt?
Mười triệu tệ vẫn quá rẻ?
Ít nhất có vài chục người đều nhìn về phía Đường Kim giống như nhìn một tên ngốc vậy, cho dù mười triệu tệ có thực sự là rẻ đối với hắn thì cũng không cần phải nói ra như vậy chứ? Ngươi đây không phải là mời chào người khác cạnh tranh với mình sao?
Đường Kim vừa mới dứt lời thì lập tức đã có người lên tiếng:
-Ta trả mười triệu 1 vạn tệ.
Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía người vừa ra giá, người này không ai khác chính là người vừa cãi lộn với Diệp Tử Vận lúc nãy Hứa Phiêu Phiêu.
-Này, ngươi cố ý làm khó ta có phải không? Thứ đồ này chẳng có ý nghĩa gì với ngươi đâu! – Đường Kim lập tức có chút bất mãn trợn mắt nhìn Hứa Phiêu Phiêu, một bộ dáng rất không vui:
-Ngươi có tin là ta trực tiếp bỏ cuộc cho ngươi mua nó không?
-Đường Kim, đây là đấu giá, người trả giá cao sẽ mua được. – Hà Bất Bình khẽ cười một cái:
-Nếu như ngươi không có tiền mà ra giá thì bỏ cuộc đi.
-Đường Kim, ta chính là cố ý làm khó ngươi đó, thì làm sao nào? – Hứa Phiêu Phiêu càng trực tiếp hơn.
-Ý, Tử Vận, hai tên ngu ngốc này là ai thế? Bọn chúng có thù gì với ta à? – Đường Kim có chút kì quái hỏi Diệp Tử Vận.
Đối với hành động công khai mắng người khác là ngu ngốc của Đường Kim, Diệp Tử Vận cũng không cảm thấy có gì là lạ, nàng khẽ cười một cái rồi nhỏ giọng nói:
-Đó là Hứa Phiêu Phiêu, tỷ tỷ của Hứa Thế Tuấn, nam nhân kia là chồng của Hứa Phiêu Phiêu, Hà Bất Bình.
-À, thì là là chúng. – Đường Kim làm ra một bộ dáng sực tỉnh, sau đó nhìn Hứa Phiêu Phiêu:
-Ai da, nữ nhân tên Hứa Phiêu Phiêu kia nghe nói muội muội ả ta vẫn còn sống, đúng thật là kì tích a, ta vốn cứ tưởng cô ta phải chết rồi chứ.
-Đường Kim, ngươi… - Hứa Phiêu Phiêu lại đại nộ, trực đứng dậy xông về phía Đường Kim, bộ dáng giống như sắp bạo phát.
Nhưng đúng vào lúc này thanh âm của Tạ Mẫn lại vang lên:
-Đường tiên sinh, ngài có muốn ra giá nữa không? Nếu như không thì chiếc giây chuyền này sẽ thuộc về Hứa tiểu thư.
Thấy Tạ Mẫn đã lên tiếng, Hứa Phiêu Phiêu chỉ có thể tạm thời nhịn cục tức này xuống, chỉ là ánh mắt ả nhìn Đường Kim như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
-Chồng à, thôi đi, thức đồ này không đáng tiền, đừng tranh nữa, ta không cần nữa đâu. – Diệp Tử Vận nhỏ giọng nói, chỉ là tuy rằng thanh âm của nàng rất nhỏ nhưng lúc này bốn phía rất yên tĩnh nên lời này của nàng lập tức đều truyền vào tai của mỗi người ở đây, lần này mọi người cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra chiếc dây chuyền này là một vật có ý nghĩa đặc biệt với Diệp Tử Vận.
Người ta gọi là ném cả ngàn vàng vì hồng nhan, mọi người lại lần nữa chờ đợi xem Đường Kim có ra giá cao hơn không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận