Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 820: Trước tiên hành lễ một cái với chủ nhân

-Trong trưởng lão hội tổng cộng có 9 người, một khi có 6 người cùng đồng ý với một quyết định thì sẽ coi như toàn thể trưởng lão hội đã quyết định như thế, lần hành động nhằm vào ngươi này, mỗi người trong trưởng lão hội đều đã tán thành, cho dù Băng Cung chúng ta có phản đối thì cũng chẳng thể thay đổi được gì. – ngữ khí của Hàn Băng vẫn rất lãnh đạm, chỉ là đến cuối cùng, ánh mắt nàng có chút châm trọc:
-Ngươi cũng biết sợ rồi sao?
-Có gì mà phải sợ, ta chẳng qua chỉ cảm thấy phiền phức mà thôi. – Đường Kim trừng mắt nhìn Hàn Băng một cái, khối băng chết tiệt này chẳng có một chút giác ngộ nào của nữ nô hết.
-Nếu không sợ thì đừng có tới tìm ta, ta đang tu luyện đến thời khắc quan trọng. – Hàn Băng lạnh nhạt nói.
Đường Kim trừng mắt nhìn Hàn Băng, sắc mặt có chút phát lạnh, ngữ khí cũng trở nên lạnh băng lãnh, ra lệnh nói:
-Cởi y phục ra!
Trong mắt Hàn Băng xuất hiện thần sắc giãy giụa, nhưng nàng vẫn không tự chủ được tự động cởi bỏ thắt lưng của mình, một thân váy trắng từ từ rời khỏi thân thể nàng, chẳng bao lâu một thân thể không gì che đậy đã hoàn toàn lộ ra trước mắt Đường Kim.
Dáng người của Hàn Băng đúng là không có gì để chê, thậm chí còn đẹp hơn bất kì nữ nhân nào mà Đường Kim đã từng gặp qua, cho dù là Hàn Tuyết Nhu hay thậm chí là Tiêu Đại Nhi đều phải kém Hàn Băng một chút, trong lòng Đường Kim không nhịn được nổi lên một cỗ lửa nóng.
-Tới gần một chút. – Đường Kim ra lệnh nói.
Hàn Băng cắn chặt răng, trong mắt xẹt qua một tia phẫn nộ, đòng thời cũng có một tia bất lực, tiếp theo chân ngọc khẽ bước lên một bước, từ từ đi về phía Đường Kim.
Đường Kim từ từ giơ tay ra đặt lên cặp tuyết lê phong mãn của nàng, nhẹ nhàng bóp một chút rồi đột nhiên vung tai vô một cái lên trên kiều đồn ( bờ mông) của Hàn Băng, tiếp theo lại một cước đá thẳng vào bụng nàng, đá nàng bay vào trong băng trì.
-Hàn Băng, đừng có quên thân phận của mình, tìm ngươi hay không là việc của ta, ta thích tìm thì tìm, đừng có cho rằng gần đây ta đối xử với ngươi khá tốt thì ngươi có thể kiêu ngạo! – Đường Kim băng lãnh nói:
-Đến tận bây giờ ta vẫn chưa đụng vào ngươi chẳng qua là không có hứng thú với khối băng như ngươi mà thôi, sau này tốt nhất nên nghe lời một chút, đừng có bày ra cái dáng vẻ kiêu ngạo đó trước mặt ta!
Sắc mặt Hàn Băng có chút phiếm hồng cũng có chút trắng bệch, hoàn toàn không bình thường, nhưng mà lần này trong mắt nàng cũng đã khẽ xuất hiện một chút sợ hãi, dường như đang lo lắng Đường Kim sẽ làm ra chuyện càng quá phận hơn.
-Băng Nhi, trước tiên mau hành lễ với chủ nhân một cái. – ngữ khí của Đường Kim dịu xuống.
Trong mắt Hàn Băng vẫn xuất hiện một tia giãy giụa, nhưng nàng vẫn từ trong băng trì bước ra, khẽ khom mình một cái:
-Băng Nhi bái kiến chủ nhân.
-Đấy! Ngoan như này có phải tốt không? – Đường Kim vô cùng vừa ý, hắn từ từ đi tới bên cạnh Hàn Băng, khẽ vỗ lên bờ mông đầy đặn của nàng một cái:
-Được rồi, tiếp tục tu luyện đi, đám trưởng lão hội ngu ngốc kia ta tự nhiên có thể đối phó.
Hàn Băng khẽ gật đầu rồi quay lại bên trong băng trì, nằm xuống một cái rồi tự mình băng phong lại.
Đường Kim nhìn chằm chằm vào thân thể hoàn mỹ của Hàn Băng, trong mắt xẹt qua một sắc thái kì dị, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, sau đó trực tiếp biến mất tại chỗ.
Lần này Đường Kim không về Ninh Sơn mà trực tiếp đi tới Lạc Bắc.
Mấy ngày gần đầy Đường Kim rất hay nhớ tới Lạc Phỉ Phỉ, cho nên hắn mới quyết định tới xem nàng một chút, điều duy nhất làm hắn cảm thấy phiền lòng là hắn không biết vị trí chính xác của Lạc Phỉ Phỉ.
Trong tay hắn có số điện thoại của nàng, nhưng ngặt nỗi bình thường lúc nàng đi huấn luyện thì số điện thoại này thường xuyên thuê bao, nếu là trước đây, hắn hoàn toàn có thể nhờ Hiểu Hiểu giúp mình tìm Lạc Phỉ Phỉ, nhưng bây giờ tiểu nha đầu Hiểu Hiểu kia còn đang mải luyện công, khẳng định sẽ không có thời gian giúp hắn tìm người.
-Ờ, trước tiên thử gọi cho Phỉ Phỉ mỹ nữ xem sao đã. – Đường Kim ôm tâm tư ngựa chết chữa như ngựa sống, thử bấm điện thoại gọi cho Lạc Phỉ Phỉ.
Điện thoại rất nhanh đã được thông, Lạc Phỉ Phỉ không có tắt máy, Đường Kim lập tức phấn chấn hẳn lên, điện thoại đổ chuông mãi gần ba mươi giây thì Đường Kim mới nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm:
-Alo, ai thế?
Thanh âm trong điện thoại có chút ồm ồm, nhưng Đường Kim vẫn nhận ra ngay được người nghe máy là Lạc Phỉ Phỉ.
Đường Kim nhất thời hưng phấn, trước tiên ấn phím truy tung sau đó mới nói:
-Phỉ Phỉ mỹ nữ, là ta, bạn trai hiện tại và là chồng tương lai của nàng.
-Đường Kim? – Lạc Phỉ Phỉ cũng lập tức nghe ra được tiếng của Đường Kim, bất quá nàng không có lập tức cúp máy mà ít nhiều vẫn cảm thấy có chút hiếu kì.
Khẽ ngừng vài giây, Lạc Phỉ Phỉ tiếp tục hỏi:
-Ngươi đang ở đâu?
-Ta đang ở Lạc Bắc nè, Phỉ Phỉ mỹ nữ, nàng đang ở đâu? – Đường Kim vội vàng nói, trong lòng thì hưng phấn không thôi, Phỉ Phỉ mỹ nữ quả nhiên là cũng đang nhớ hắn.
-Ta đang ở bệnh viện. – Lạc Phỉ Phỉ khẽ trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn quyết định trả lời Đường Kim, sau đó còn bổ sung một câu:
-Bệnh viện số 1 Lạc Bắc, ngươi có thể tới một chuyến không?
-Không thành vấn đề, ta lập tức tới ngay, cụ thể nàng đang ở chỗ nào? – Đường Kim một lời đáp ứng, trong lòng đã có chút minh bạch, Lạc Phỉ Phỉ tựa hồ đang gặp phải chuyện gì đó.
-Ta ở trước cửa bệnh viện đợi ngươi. – Lạc Phỉ Phỉ dứt lời liền trực tiếp cúp máy.
Đường Kim cất điện thoại đi, trực tiếp xuất hiện trước cổng bệnh viện số 1 Lạc Bắc, đây không phải lần đầu hắn tới nơi này, lần trước Lạc Doãn Hàn suýt chết chính là nằm viện ở đây.
Có lẽ do hắn tới quá nhanh nên Lạc Phỉ Phỉ vẫn chưa kịp ra đến nơi, Đường Kim đứng tại chỗ bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi, đại khái khoảng ba phút sau trong tầm mắt của hắn mới xuất hiện một mỹ nữ mặc quân phục, dáng người bốc lửa của nàng dường như ép cho một thân quân phục kia tùy thời đều có thể bục ra, không phải ai khác mà chính là người mà Đường Kim vẫn ngày nhớ đêm mong, Lạc Phỉ Phỉ.
Đường Kim lập tức đi lên phía trước, không đợi Lạc Phỉ Phỉ kịp phản ứng liền vô cùng nhiệt tình ôm nàng vào trong lòng:
-Phỉ Phỉ, ta thực sự nhớ nàng chết mất!
Không để Lạc Phỉ Phỉ kịp lên tiếng, hắn lập tức lái sang chuyện khác:
-Phỉ Phỉ, một thời gian không gặp nàng tiều tụy đi rất nhiều, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Trong nhà có người ốm hả?
Bộ dáng quan tâm của Đường Kim làm người ngoài nhìn vào sẽ lập tức bị hắn lừa, thận chí đến cả Lạc Phỉ Phỉ cũng cảm thấy hiện tại tên gia hỏa này rất chân thành, duy chỉ có một vấn đề đó là đôi tay hỗn đản của hắn dang không ngừng sờ mó loạn xạ trên bờ mông của nàng!
Nhưng Lạc Phỉ Phỉ không có vùng vẫy, cũng không mắng Đường Kim, chỉ dùng một thanh âm có chút khàn khàn nói:
-Gia gia ta bị ốm!
-Gia gia của nàng? – Đường Kim ngẩn ra:
-Bệnh rất nặng sao?
-Bác sĩ nói người không còn bao nhiêu thời gian nữa. – thanh âm của Lạc Phỉ Phỉ rất thấp, ngữ khí cũng có chút nghẹn ngào.
Đường Kim cuối cùng cũng dừng động tác của đôi tay đặt trên mông nàng lại, hắn có thể nhìn ra được lúc này Lạc Phỉ Phỉ đang rất buồn, kì thực hắn cũng có thể lý giải tâm tình của nàng lúc này, hai năm trước nàng mất đi thân ca ca, hai năm sau nàng lại chuẩn bị mất đi ông nội, trong thời gian ngắn như vậy liên tiếp mất đi hai thân nhân quan trọng, bất luận là ai cũng khó có thể tiếp thụ được.
Đường Kim đang định nói gì đó thì Lạc Phỉ Phỉ bỗng lên tiếng nói:
-Ta muốn ngươi giúp ta làm một việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận